Đôi quang gánh của má
2021-04-22 01:22
Tác giả:
blogradio.vn - Má có tay mua bán nên đắt hàng lắm, dạo đó con thấy má rất vui, má nói cứ đều đều thế này thì má sẽ dành dụm được ít nhiều để lo cho tụi con sau này. Con nghe mà muốn đứt ruột luôn, gần như cả đời má chắng có khái niệm nghĩ đến chính má, chỉ tiết kiệm chắt chiu rồi dành hết cho các con mình.
***
Mỗi lần nhớ đến là mỗi lần con thấy chạnh lòng, là hình ảnh má tảo tần với đôi gánh trên vai suốt năm dài trên con đường quen thuộc từ nhà ra chợ rồi từ chợ về nhà, bên cạnh luôn có con lẽo đẽo bước theo.
Có gì trong đôi quanh gánh ấy mà đã làm oằn vai má của con, chỉ là những món hàng khô lặt vặt, mì khô, bún miến khô, các loại đường, các loại đậu thường dùng hàng ngày, cứ cuối ngày là được má dọn xếp vào hai cái thúng to, là hàng bán còn tồn lại, rồi gánh về mai lại bán tiếp. Thời đó còn ít người buôn bán nên má bán khá đắt hàng, chỉ là tính má hiền và hay thương người quá nên nhiều khi con thấy bực mình, má hay nhường nhịn người khác nên người ta cứ ỷ lại rồi chèn ép má lúc nào không hay. Chính vì vậy nên con không yên tâm, ngày nào con cũng ra chợ để phụ má, vẫn hoàn thành việc học đâu vào đó để má không lo lắng, nên gần như mỗi ngày, cứ trời tối là hai má con lại chuẩn bị dọn hàng rồi cùng nhau về nhà.
.jpg)
Những tháng đầu tiên ra chợ, má chỉ chọn một chổ ngồi rồi trải ra một miếng nhựa lớn rồi bày các mặt hàng lên đó, hàng hóa má mua ở chợ lớn rồi về bán lại, sau đó thì không cần vậy nữa vì nhiều người đến tận nơi bỏ hàng, má thành bạn hàng ruột của họ. Má có tay mua bán nên đắt hàng lắm, dạo đó con thấy má rất vui, má nói cứ đều đều thế này thì má sẽ dành dụm được ít nhiều để lo cho tụi con sau này.
Con nghe mà muốn đứt ruột luôn, gần như cả đời má chắng có khái niệm nghĩ đến chính má, chỉ tiết kiệm chắt chiu rồi dành hết cho các con mình.
Một thời gian sau đó, hai má con mình tạm biệt đôi quang gánh vì ba đã cho đóng một cái sạp vững chắc rất thuận tiện cho việc buôn bán của má, giống như một ngôi nhà nhỏ, sáng là sắp hàng ra bán rồi chiều tối lại dọn cất vào. Từ ngày có cái sạp, má đỡ vất vả hơn nhưng lại mở rộng hơn thêm nhiều mặt hàng khác nữa, lúc đó cạnh tranh cũng nhiều hơn vì nhiều người cũng chọn bán giống má.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, má đã cày gần ba mươi năm với nghề buôn bán hàng khô ở chợ, những ngày ốm đau má vẫn đi bán, má nói má đã quen rồi, ở nhà má không chịu được. Riết rồi sạp hàng nhỏ ngoài chợ như ngôi nhà thứ hai của má, má ở đó từ sáng sớm đến chiều tối mới về, buổi trưa mấy chị em con thay nhau mang cơm ra cho má.
Con còn nhớ má đã chuyển giao sạp hàng lại cho em con ngày em đi lấy chồng, vì khi con học đại học xa nhà, em đã thay con phụ má bán hàng nên cũng đã dần quen với công việc này và em cũng thích mua bán. Mọi người đều thấy hợp lý và ủng hộ vì lúc đó má cũng có tuổi rồi, má cần được nghỉ ngơi, như người ta nói vui là má đến tuổi nghỉ hưu.
Bây giờ con vẫn giữ thói quen đó, vẫn luôn mua sắm ở ngôi chợ má từng buôn bán ngày xưa mỗi khi cần. Nhiều người ở đó vẫn còn nhớ má, họ vẫn gọi má bằng cái tên thân thương, má Tư. Con nói má giờ đã yếu đi nhiều, nhất là sức khỏe về thần kinh, từ sau ngày ba mất, má lúc nhớ lúc quên, lúc khóc lúc cười.
Điều làm con chưa bao giờ yên tâm là má cứ thích ở một mình, dù tụi con đã hết lời khuyên má. Lúc đám tang ba, nhiều người đến dự đã phàn nàn sao mấy chị em để má ở vậy, ý họ là sao không xây lại nhà cho má, trong khi đứa nào cũng nhà cao cửa rộng, nhưng má không chịu, má nói má thích ở vậy, thích một mình, má già lắm rồi chắc còn sống vài năm nữa rồi đi, không cần xây gì hết, đứa nào rãnh thì chạy về chơi với má là được.
Má ơi

Đôi quang gánh ngày xưa của má đã trôi đâu mất bao tháng năm rồi, nó đã chất chồng bao gánh nặng áo cơm, nhưng cũng chất chồng bao tình thương sâu nặng vô bờ của má, đôi quang gánh mà con đã bao lần dành gánh thay nhưng má kiên quyết không cho, má luôn ôm hết về mình những khó nhọc đắng cay, những cơ cực một đời người, và giấu đi bao buồn đau của má.
Con biết mà.
Đôi quang gánh và những bước chân thầm lặng ngày đêm trên đường phố mải miết một thời của má, cái sạp hàng ngày nào trong ngôi chợ kia đã làm nên bốn chị em con của ngày hôm nay, không chỉ học được từ má những bài học về vật chất phải do chính tay mình làm ra, phải do chính những giọt mồ hôi mình đổ xuống, mà còn là bài học lớn nhất.
Sống đúng là một con người, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Có những lúc con bận việc hay chưa về kịp, má gọi điện má khóc, con lại thấy sốt ruột, thấy nhói lòng, phải gạt qua hết một bên chạy về với má. Những căn bệnh của tuổi già làm má cứ đau nhức khi trở trời, nhưng con lại nghĩ đó là kết quả tất yếu của bao năm bươn chải của má, con chỉ mong mỗi ngày trôi qua má được như vậy là ổn rồi, là con đã mừng lắm, con chỉ mong má đi lại nói cười nhiều nhiều năm nữa.
Con muốn chạy về và vẫn được nhìn thấy má. Con không dám nghĩ xa xôi, lỡ mai này không còn có má thì bốn chị em con sẽ sao đây.
Con vẫn chưa lần nào kể về đôi quang gánh ấy với con của con, nhưng sau này chắc chắn nhóc sẽ biết về cuộc đời của ngoại, con sẽ nói là bà ngoại con được học rất ít nhưng đó là cô giáo vĩ đại nhất trong cuộc đời mẹ.
Người mẹ hiền yêu dấu, những lúc mẹ cười vui
Là mặt trời rực rỡ, mưa bão không còn rơi
Mẹ ơi có biết khi lớn khôn ra đời
Con sẽ nhớ hoài bóng dáng Người
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chuyện của ta
Giữa đêm ta nâng chén rượu xưa Thương thay một kiếp, của kẻ đa tình Tình suy chả có, kẻ đồn người xa Đào hoa vạn kiếp, tình duyên mỏng mờ
Những âm thanh bị lãng quên
Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.






