Đi qua mùa hoa trắng tháng 3
2013-03-14 17:39
Tác giả:
Chiều qua thay avatar cho tháng 3 bằng một chùm hoa trắng. Cậu bạn tôi vừa quen trên facebook comment ngay: "Cậu yêu tháng 3 sao?". Bất giác giật mình, vốn dĩ tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đặt ra câu hỏi hay trả lời liệu tôi có yêu tháng 3 không, bởi thế thay vì nói thẳng vào vấn đề tôi vu vơ bảo: "Tháng 3 đẹp mà cậu".
Ít ai biết ấu thơ trong tôi có phần hồn của Hà Nội. Hà Nội tháng 3 trời xanh trong mắt lá. Một sớm trời trong cũng là lúc tiết trời ấm hẳn, lâm râm mưa phùn dứt đợt hoa sưa cũng là lúc trở mùa của hoa bưởi. Khi đó tôi biết Hà Nội đang nhịp bước vào tháng 3.
Hoa bưởi tháng 3 dịu dàng như câu ca bà vẫn hát. Ngày bé lẽo đẽo theo mẹ xách giỏ đi chợ mỗi lần đi qua con đường hoa có mấy cô nghiêng nghiêng nón lá chở đầy hai giỏ hoa trắng muốt, 5 cánh nhỏ tròn bung ra hé lộ nhị vàng thoảng hương ngan ngát, mẹ cứ hay ghé qua chọn mua vài lạng về biếu bà. Mẹ để vài cành vào tủ áo ấy thế mà thơm cả tuần chứ chẳng ít, tôi chẳng biết bà làm gì với thứ hoa ấy, mà ngày đấy còn là trẻ con cứ thấy cái gì hay hay là tôi hỏi cho bằng được " Đấy là hoa gì vậy bà, mà bà nhặt nó làm gì thế? Cháu thấy ông uống cả hoa đấy nữa cơ". "Hoa bưởi cháu ạ, chiều bà đun nước gội đầu cho cháu nhé".
Chiều ra, tôi ngủ dậy đã thấy bà cặm cụi dưới bếp đun nồi nước sôi, cánh hoa trắng được cho vào, nhấc bếp bà hòa vào ít nước lã gọi tôi ra. Trẻ con thì hay nghịch tôi nào có chịu ngồi yên, "Chịu khó gội đầu bằng hoa bưởi tóc cháu sẽ mềm, khi ấy bảo mẹ tết bím cho Miu nhé". Sau nhà tôi chuyển hết vào Nam, mỗi bà ở lại cùng với gia đình chú. Người già là vậy, khó mà bảo họ xa gốc rễ cội cây. Bố mẹ làm kinh doanh bận suốt, tôi và Cún còn đi học mấy khi thì về. Bà tôi giờ cũng đã già, ít đi lại, mỗi dịp có người quen từ Hà Nội vào Nam theo chuyến tàu bà gửi ra cho nhà tôi vài cân chè, ít bột sắn dây tẩm hương hoa bưởi. Đều tự tay bà làm cả.
Tôi xa Hà Nội, xa buổi chiều hái sấu cùng lũ bạn đồng trang, không còn bắt gặp gánh hàng rong buổi sớm tháng 3 như ngày trước. Cuộc sống thay đổi nhiều thật, nhưng trong nếp ăn, nếp nghĩ mẹ vẫn hướng tôi về với bữa cơm gia đình. Tôi ăn một bát phở mẹ nấu, nếm một đĩa thịt gà rắc thêm vài lá chanh thái nhỏ. Người phụ nữ Việt Nam, có bà, có mẹ, và lớp trẻ sau này có cả hình bóng của tôi vẫn chưa vội quên, chưa quên.
Hương bưởi thuở thiếu thời được "cất kĩ" ăn sâu từ những ngày nằm nôi gợi về cả trong câu hát cho nên mãi đến khi tôi xa Hà Nội nhiều năm, gội đầu bằng thứ dầu gội của những thương hiệu tên tuổi thì vẫn ấp ôm dư vị bưởi ngày nào mẹ hằng cất sâu vào vạt áo, hay những đêm nằm cạnh bà nghe mùi hương là lạ hiểu ra mùi thơm từ tóc. Nhẹ dịu vuốt mềm qua kẽ tay.
Từ khi chuyển vào Nam quà 8-3 của mẹ không còn là những nhành bưởi bố cất công mua từ sáng sớm, bởi bưởi hái lúc ban mai khi những đợt nắng tản dài đầu tiên là đọng hương thơm nhất, giờ thì nó thay bằng những cành hồng nhung xếp bó đắt tiền nghiễm nhiên trong cửa hiệu. Ừ thì có khác đi, nhưng cái gì về tuổi thơ cũng đáng yêu đáng giữ. Mẹ tôi vẫn nhắc nhiều, kể cả kỉ niệm tình yêu bố chạy hết vòng Hà Nội tìm điểm mua hoa bưởi tháng 3 làm hòa với mẹ. Ít nhiều trong tôi và mấy ai đã một lần trót yêu Hà Nội hay như bà tôi gắn mình hơn nửa cuộc đời chỉ vì yêu lấy từng nếp nhà, mái ngói, yêu cái hồn Hà Nội cuộn vào hư không, ảo ảnh có chùm hoa bưởi trắng một chớm nắng đọng sương.
Yêu Hà Nội rồi đâm ra yêu những gì gắn cuộc đời với nó, một gánh hàng rong, dăm ba quán nước vỉa hè hàn huyên trò chuyện, trà chanh một góc nhà thờ thành ra chỗ ngồi thân thuộc cho những đôi bạn trẻ.
Rồi thì chiều nay ngồi ở một góc khuất Sài Gòn ưu tư về Hà Nội, lòng tôi nghẹn lại, nhói đau khi nghĩ về chàng trai tháng 3, có lẽ tôi đã trả lời được tôi yêu tháng 3 vì sao. Vì những mùa hoa ấu thơ trắng trong tinh khiết hay chăng đã nặng lòng với Hà Nội, về chàng trai tháng 3 giờ đã cách xa về tâm tình và địa lý. Đều đúng cả. Khi người ta đủ can đảm để xa nhau nghĩa là người ta sẽ không còn tiếc nuối. Anh bảo tôi đừng tiếc một mùa hoa tàn nhanh bởi cái đẹp sẽ sinh ra sau khi nó mất. Còn với tôi tất cả sẽ chỉ đi qua một lần. Bưởi chỉ nở một lần trong năm, tàn nhanh và rồi về với đất. Quy luật vậy mà có tránh được đớn đau. Lòng tôi đau đáu.
Tháng 3 lại về ùa vào lòng những khoảng không vô định, biết mình nhớ, biết mình đau, tuổi thơ, ước mơ, đoạn tình cảm tháng 3 vụn vỡ....Tháng 3 đâu chỉ nhắc nhớ một mùa hoa, tiếc khoảng sân trắng ngần hương bưởi...tháng 3 không trở lại đâu người ạ, mãi mãi là như thế.
P/s : Đi qua mùa hoa trắng chắc em sẽ lại nhắc anh, sẽ thương nhớ anh như mới đây mình vẫn gặp, loài hoa trắng chân thành mộc mạc nhưng không hề kém cạnh. Em tin sẽ vững bước một mình. Tháng 3 mùa đã không còn lạnh.
- Giày Xanh
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.