Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con yêu má!

2013-05-17 08:02

Tác giả:


Blog Family

Má à,

Chiều nay con ngồi ở Hồ Con Rùa có một mình đột nhiên thấy buồn ghê. Đột nhiên con muốn về. Về là được má nấu cho ăn, không phải thức sớm đi chợ nấu ăn cho kịp giờ học. Thức khuya là có người nhắc nhở đi ngủ liền, đã vậy còn được ly sữa nóng. Má nói: ‘Con uống đi không học khuya đói bụng". Gì chứ có ba, có má là sướng à. Mấy đứa bạn con nó ganh tị ghê lắm má, nó nói con lớn rồi mà tiếng thứ nhất cũng má, tiếng thứ hai cũng má. Mà thiệt, giờ xa má con mới thấy thương má nhiều hơn.

Má nhắc con hoài à, nào là mua cam chanh mà uống cho nó vitamin, ra đường phải khẩu trang nón mũ, con gái được cái làn da là đẹp mà không biết giữ sau già xấu cho coi. Giờ thì con tự mua rau nấu canh ngày hai bữa, ăn nhiều cho má bớt lo. Con về mà xanh xao thế nào má cũng xót. Hồi đêm lạnh, con nằm cong queo ngoài ghế ngủ quên lúc nào không hay, nhiều đêm giật mình dậy tự tìm cái mền đắp chứ đâu như hồi ở nhà với má, đêm nào má với ba cũng qua đắp cho con mấy lần, sợ con ngủ hư tung mền ra thì lạnh. Mà hồi nhỏ con hư thiệt, đến giờ vẫn còn hư. Chơi có mỗi con diều mà nó đứt bay đi con khóc bỏ cả cơm chiều. Má dỗ hoài hổng nín.

Má kể sinh con năm má 20 tuổi, vụng về lắm không chăm con giỏi bằng ba, đêm con khóc ré lên. Ba lật đật trèo xuống giường chân đất không kịp mang đôi dép chở con tới bệnh viện, má gầy nhom cắp theo cái cà men, với mấy bộ quần áo cho con thay; rồi từ đó thức luôn cho tới sáng. Con bệnh hoài, năm ba ngày là nhập viện, mà mắc cớ gì nó cứ trở chứng giữa đêm. Lớn lên được một chút, con ít bệnh, má cho sang ngủ với ông. Má lo sáng má đi chợ sớm con trở mình thức giấc, bởi vậy cái gì má cũng nghĩ cũng lo nên con quen ỷ lại. 20 tuổi đầu bát canh không biết nấu, cơm bữa sống bữa khê, má về mà con còn mải chê điện tử trong nhà không ra mở cửa. Bắt má đứng đợi mà trời lúc đó nắng chang chang. Ba nói ba thương má vì má hiền, má không học nhiều nhưng hiểu biết và chịu thương chịu khó . Ông thương má hơn cả ba, thấy má đi làm về trễ là ông nấu giùm nồi cơm. Sáng ra tự nấu nước mà pha trà chứ chẳng ép gì cháu dâu phải tội. Má biết ơn ông từ hồi đó, má về làm dâu nhưng sướng rơn à, không phải như nhà người ta con dâu phải thế này thế nọ.

hoa tặng mẹ

Gia đình hồi đó còn khó khăn chiếc cup 84 cũng bán đi làm vốn xoay sở chuyện làm ăn , ngày ngày má với ba lộc cộc chiếc xe đạp đi hết nơi này đến nơi khác mua hàng về bán, thức khuya dậy sớm. Vậy mà ông trời thương nhà mình làm ăn lên rồi khá giả, mua được ít đất làm nhà, mua xe, sắm sửa giường tủ mới. Năm con vào lớp Một tích cóp được ít tiền mà dắt ra chợ mua cho con hai bộ quần áo mới, một chiếc cặp rất xinh, bút chì, bảng đen ông mang từ trường về cho cháu gái. Được cái ông thương cháu gái nên cái gì ông cũng lo, có ông lo má đỡ cực. Mấy lần con đòi theo má đi chợ, má không cho, con khóc nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng cũng chỉ có ông đứng đó dẫn con đi xem bò, dạy con mấy bài tập làm que tính. Con thông minh nên học nhanh lắm, ông dạy chút là nhớ ngay, đợi má về khoe má khen là cười tít hai con mắt.

Má ơi, chắc má không quên đâu ha mấy con cá kèo rớt xuống ruộng hai má con tìm bắt, con đường vào nhà mình nhỏ xíu má chở con trượt bánh xe. Hai má con té xuống bờ ba la quá chừng, ba sợ con lạnh. Cái con đường đất chật hẹp vậy mà nhiều kỉ niệm quá má à, giờ muốn tìm cũng không ra. Giờ người ta làm đường, nhà nhà mọc lên như nấm, cái con đường chật hẹp ấy ông cũng đổ đất trồng thêm luống rau, nuôi mấy con gà. Ông xây lại nhà mất đi khoảng đất rộng thả diều. Tuổi thơ con tròn trịa vì có ba, có má và có ông.

hoa tặng mẹ

Má à, phải chi hồi đó con biết suy nghĩ hơn một chút là không làm má buồn. Nhiều năm sau này cũng vậy, từ khi bắt đầu cầm bút là con muốn viết nhiều, viết nhiều về má, về ba, về cả ông nữa. Con hông bao giờ nói thương má, mà chỉ làm má buồn thôi. Có lần má khóc con đứng ở góc nhà nhìn ra mà không biết làm gì hết, má nói con gái gì mà cứng ngắt à ai mà thương cho được. Má nói vậy chứ có lần nào con về má không dặn có quen ai thì phải coi cửa, coi nhà, coi người ta có thương cha, thương mẹ.....Còn ba, ba thương con nhưng lặng lẽ hơn. Ba cho tiền nhưng dạy luân thường đạo lí dữ lắm, phải thương người nghèo khó, đừng có ỷ có tiền mà khinh rẻ người ta. Cứ hễ con về , con đi là ba lại xách valy cho con gái dặn dò đủ các thứ, nào là không ngồi ở đầu xe, ăn uống, giao du bạn bè. 21 tuổi con hệt như đứa trẻ chưa lớn cái gì cũng ba, cũng má. Điện thoại má gọi hằng ngày, ba thi thoảng chen ngang vài câu nhắc con gái không ngủ muộn.

Nhiều lúc con thấy tiếc quá má à, như là đánh rơi. Mà má biết không con cũng biết khóc chứ không có cứng ngắt đâu. Mấy hôm đầu lên Sài Gòn đi , con nhớ má, nhớ ba, nhớ em khóc hoài mà không cho ai thấy hết. Sợ người ta nói mình mít ướt. Cũng hông dám nói má nghe. Sợ ở nhà ba má lo không ngủ được.

Mà thiệt Sài Gòn rộng quá má à, toàn người lạ, Sài Gòn lại chẳng bao dung vỗ về như má nên con khóc hoài mà nước mắt vẫn chưa khô. Má ơi, con thiệt là hư, lớn rồi mà cứ như con nít. Thích được má nấu sữa đậu nành cho con uống, thích ngồi nghe má kể chuyện hồi xưa, mà có xưa gì đâu chỉ mới cái hồi bố và má yêu nhau và cưới. Má cười, con cười, nhà mình 4 người lúc nào cũng vui má nhỉ? Và vì con biết là mình vẫn còn bố, còn má nên con giả vờ không lớn nổi đó thôi.

Tuổi 20 qua rồi, con biết mới dám nói thương má mà cũng chỉ nói nhờ ngòi bút thôi má à. Con biết má không trách con đâu, vì má thương con, thương con như tình yêu suốt cuộc đời má dành cho gia đình má hén.

  • Gửi từ Ngân Vũ - Giày Xanh "Thương tặng mẹ của con"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top