Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con nguyện sống như tấm lòng của bố mẹ

2011-06-23 09:46

Tác giả:


Blog Việt

Hà Nội, ngày 10, tháng 10 , năm 2010

Thư gửi mẹ yêu dấu!

Một đêm đã trôi qua và ngày mới đã tới, con lại bắt đầu với cuộc hành trình gia sư cuối tuần. Sáng nay không giống như bao sáng khác, con thức giấc trễ 15 phút nhưng vẫn điều tiết thời gian hợp lý để cố nhét bát cơm vào cái dạ dày nửa đầy nửa vơi. Nếu là trước kia có lẽ con đã bỏ mặc cho cái bụng đói meo để được mẹ dỗ dành. Nhưng giờ không có mẹ kề bên, con rất sợ bị ốm. Lúc nào cũng nhắc mình phải tự chăm sóc mình. Gần đây con nhận ra mình có rất nhiều mối giằng buộc và những ngày nằm bất động trên giường của con đang dần thưa lại. Sáng chủ nhật Hồng đẩy xe lăn chở con dạo phố. Chúng con đã rẽ vào một ngách nhỏ của khu phố Đội Cấn làm gia sư tình nguyện cho một bé gái đồng cảnh có tên rất dễ thương: Lê Trà My. Bé My bị bệnh cũng rất nặng không đi lại được phải ngồi xe lăn, lại ảnh hưởng một chút ở não. Con biết em ấy khát khao muốn được học mà chưa nơi nào chịu nhận đào tạo nên con đã dành thời gian của ngày cuối tuần dạy em học. Nhiều lúc chia sẻ kiến thức cho em, con bắt gặp thấy đôi mắt cô bé ánh lên niềm hạnh phúc làm con thấy thật là vui! Hết giờ học người mẹ bế My lên giường nằm nghỉ và lấy hoa quả cho cả hai chị em cùng ăn. Tay My cong queo mà rất khỏe, có thể tự đưa đồ ăn lên miệng không cần sự trợ giúp của ai, nhưng người mẹ vẫn ân cần bón từng miếng cho My. Bé My bụng đã no, người mẹ vẫn giục em ăn thêm một chút nữa. Không muốn mẹ phải buồn, em đã cố gắng ăn hết phần mẹ dành. Nhìn em, con chợt thấy thổ thẹn! Dù đã lớn mà có những hôm được mẹ nấu cho món gì không hợp khẩu vị cũng hờn giận quay đi. “Mẹ làm sai rồi, chẳng ngon gì cả con không ăn đâu, con muốn ăn cá luộc nghệ cơ!”.

Canh một, canh hai con tòan đòi những thứ khó tìm mà mẹ vẫn kỳ công tìm kiếm rồi chế biến, mang lên cho con để rồi con chỉ ngửi một cái lại thôi. Nhiều đêm con hầm hập sốt, mẹ vẫn thức ngồi ôm con trĩu tay vẫn không cựa mình để con có giấc ngủ say. Nhưng con chỉ chợp mắt có chút lại nằng nặc đòi mặc áo giáp dậy đi thi cùng chúng bạn. Đợt đó con là cô học trò tiêu biểu của trường được chỉ thị vào đội tuyển học sinh giỏi Anh văn của huyện mà gần đến ngày thi con còn trên giường bệnh. Con cuống cuồng chuẩn bị và nghĩ rằng kỳ thi là tất cả. Nhiều lúc con đã sống không theo lý chí và cảm xúc của riêng ai, mẹ vẫn không một lần ta thán, trách cứ. Còn Bố thẳng tính, nói không được tức quá đã quăng áo giáp ra vườn không cho con đi đâu hết nhưng rồi thấy con khóc không lên tiếng, bố lại lặng lẽ nhặt áo giáp vào. Con biết cả bố và mẹ đều rất yêu con, luôn dành cho con những điều cao đẹp nhất!

Ảnh minh họa

 

Con không quên ngày con được bố mẹ chở đi thi, đường dài cách trở bố vẫn chiều con chạy xe thật nhanh mà mồ hôi chảy dòng thấm đẫm vào người con. Đến trường, bố mẹ không nghỉ đưa con vào phòng thi rồi cùng các y bác sĩ túc trực rất lâu nữa. Con làm bài khá tốt, đạt điểm cao đáng lẽ là được lên tỉnh thi tiếp nhưng lúc thi sơ ý con đã viết cảm xúc vào góc cuối của bài bị phạm quy phải hủy thật là tiếc! Nhưng con không buồn chút nào bởi điều quan trọng con đã chiến thắng chính mình phải không bố mẹ?

Có bà hàng xóm nói rằng, con đã có một tâm hồn thi sĩ giống mẹ. Bà kể thời bằng tuổi con, mẹ làm văn rất hay và được chọn vào đội tuyển thi ngữ văn toàn miền Bắc. Ngày đó bà ngoại bệnh nặng, riêng mẹ phải đi chở củi đổi lấy lương khô kiếm tiền mua thuốc cho bà mãi khuya mới về. Mẹ kiệt sức mà vẫn gắng đi thi. Mẹ nhận được đề thi về ơn nghĩa sinh thành, một chủ đề đã đánh vào tâm lý bấy giờ của mẹ. Thương ngoại, mẹ đã khóc rồi thiếp đi trong sự mệt mỏi tột cùng! Và rồi đề thi đã không nhận được lời giải đáp nhưng hình ảnh của mẹ vẫn được in sâu trong tâm trí nhiều người. Bởi tài nghệ văn chương của mẹ đã được nhà trường ghi nhận từ lâu. Ai cũng nói sau này mẹ sẽ trở thành một nhà văn hay nhà thơ. Nhưng khi ngoại bệnh nặng qua đời mình mẹ ở lại đấu tranh với cái phận nghèo. Mẹ dường như đã không có thời gian để nghỉ, để thả hồn vào những áng văn chương?! Ngay cả khi sinh con ra cũng vậy, mẹ bận rộn ngày đêm với bao là thứ việc. Rồi mẹ rời chúng con đi mưu sinh nơi đất khách quê người để kiếm tiền cho chúng con ăn học, tìm bác sĩ chữa trị cho con. Bệnh viện thì nhiều nhưng để tìm ra được một bàn tay vàng có thể chữa trị cho con thật là khó phải không mẹ? Dẫu biết đi khắp thế gian không ai có thể cứu đứa con bé bỏng của mẹ, mẹ cũng vẫn đi vẫn tự học nghề thuốc để duy trì sự sống cho một sinh linh bất hạnh là con. Nhiều lúc con tự hỏi sao bố mẹ không bán con đi cho viện nghiên cứu lâm sàng? Tại sao lại phải cực khổ với đứa con ngòai ý muốn như vậy? Nuôi con, bố chẳng được thoải mái đi chơi hay công tác nơi xa. Lúc nào cũng túc trực sợ con đau, sợ con buồn. Mẹ cũng chưa một lần có giấc ngủ say vì trở mình cho con nữa. Bố mẹ đã quá vất vả vì con. Vậy mà con còn hay bướng bỉnh rỗi hờn!

Mẹ yêu dấu! Con gái thật đáng trách, xin hãy thứ tha cho con. Khi bị bệnh con hay bất mãn khó chiều nhưng con yêu bố mẹ rất nhiều! Con yêu mà không nói được thành lời, bởi con muốn gói ghém vào những bản tình ca. Nhiều lúc nằm buồn con hát, con đã nghĩ về những ký ức tuổi thơ bên bố và mẹ ôi sao thật vui! Nhưng rồi có cảm giác lạ làm con chợt buồn. Những người bạn đồng cảnh ngộ của con đã lần lượt ra đi. Chị Hồng Công, chị Lệ Chi đã bị loài virut tách ra khỏi vòng tay yêu thương của gia đình. Rồi đây chỉ riêng có con chống chọi với tên gọi lạ của một loài virut, liệu con sẽ cố gắng được bao lâu?! Con rất sợ chỉ ít lâu nữa thôi con cũng không còn được gọi hai tiếng mẹ ơi, bố ơi nữa! Con vội vàng lục lại những mảnh ký ức tuổi thơ xếp lên trang giấy. Lần lượt từ những người bạn con yêu nhưng khi đến bố mẹ chẳng hiểu sao con lại không diễn tả nổi thành lời!

Ảnh minh họa

Cho đến lúc này đây, khi con rời xa bố mẹ để đến với cuộc sống tự lập của một sinh viên, có những đêm trong giấc ngủ cơn đau ập đến khiến toàn thân con run lên rồi con khóc. Con đã khóc như một đứa trẻ bị lạc giữa dòng đời tấp nập. Con mong có đôi cánh chắp lại bay về tìm mẹ nhưng đôi cánh nào có thể mãi làm điểm tựa cho con? Con đành phải tập cho mình lòng can đảm và tự bước đi cả khi vấp ngã.

Nhưng giờ thì con đã được hạnh phúc. Con đang sống rất hạnh phúc bên mái nhà đơn sơ có những người bạn từ trung tâm Sống Độc Lập cử sang giúp đỡ con những lúc gian khó. Trung tâm rất ý nghĩa . Một lúc nào đó con sẽ kể cho bố mẹ nghe thật nhiều về trung tâm, về các bạn của con ?

Mẹ ơi, bố ơi! Con nguyện sẽ sống như tấm lòng của mẹ, của bố. Hãy yên lòng và cầu chúc cho con thật nhiều bố mẹ nhé!

Con gái yêu của bố mẹ

  • Gửi từ email Ước nguyện - saomaiuocnguyen@
     

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn


Chỉ cần nhớ số Blog Radio yêu thích và bấm phím, bạn sẽ được hòa mình vào những câu chuyện, những bản nhạc ấn tượng của Blog Radio đã in sâu trong tâm trí bạn!


Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt, bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top