Con không thể quên!
2011-12-05 17:37
Tác giả:
Blog Việt - Mọi người thường nói con là đứa ngoan hiền, xinh xắn, dễ thương bố mẹ yêu quý nhất nhà. Nhưng ra ngoài thì khác con luôn là đứa khó gần, im lặng, lạnh lùng với những người xa lạ. Những câu nói của bạn bè nói về con như vậy con thấy rất quen thuộc và không hiểu sao con không thể thay đổi, vui tươi được. Có người nói con im lặng thật đáng sợ còn có người nói con “ khuôn mặt dường như không có cảm xúc gì cả”, nghe điều đó con thật sự thấy bị tổn thương muốn chạy đi đâu đó tránh xa cái nhìn của mọi người. Con người sao sống mà không có cảm xúc, vô cảm thật đáng sợ và con có lẽ đã bị cho như vậy. Nhưng con là vậy con không thể chối bỏ mình, không thể bỏ đi vỏ bọc bề ngoài như vậy chỉ đơn giản một điều là sợ mọi người đến gần, sợ bị tổn thương.
Có những lúc con đã thầm trách bố mẹ đã làm con thành người như vậy, đã thầm trách sao tuổi thơ của mình không là màu hồng vui vẻ, ấm áp bên gia đình. Con đã chìm đắm vào quá khứ quá lâu vì nó ám ảnh theo con đến tận lúc này lúc mệt mỏi con muốn chối bỏ nhưng không thể, cảm giác bất lực …
Con không thể quên khởi đầu cho những nỗi buồn là những ngày bố vắng nhà mà không có lý do. Vẫn ngây thơ rằng mai bố sẽ về, có quà nữa nhưng ngược lại là không khí căng thẳng, lạnh lẽo thật đáng sợ giữa bố mẹ. Và sau đó là mẹ ốm không nói gì cả. Con không hiểu một đứa bé sao có thể hiểu được chứ.
Con không thể quên những ngày mẹ bảo con đi gọi bố về. Dù không muốn và sợ bố mắng nhưng sợ mẹ buồn con vẫn đi. Vẫn một mình đạp xe dù buổi chiều tối đi đường vắng đối với một đứa bé thật đáng sợ. Nhưng con muốn bố về với mẹ, với nhà mình. Cảm giác thấp thỏm xen lẫn sợ hãi khi không nhìn thấy xe bố ở chỗ làm là con sợ nhất. Vì con biết ngày đó bố sẽ không về nhà con sẽ phải nói với mẹ ra sao. Một đứa bé có quá nhiều nỗi sơ, lo lắng sao còn có thể vô tư được nữa.
Con không thể quên ngày con bị ngã khi bị ai đó đi đường đẩy xuống một ruộng rất sâu và con thì quá nhỏ đứng chỉ cao hơn đường 1 chút xíu. Bộ váy con yêu thích nhấm nhem bùn đất mà xung quanh không có ai cả. Bầu trời bắt đầu có gió to, mưa sắp đến. Con sợ lắm làm sao con có thể đưa chiếc xe đạp lên trên được và về nhà giá như có mẹ. Con biết có gọi mẹ cũng không thể nghe thấy may sao từ xa có người đi tới con đã nhờ giúp nhưng họ đang phải đẩy một xe thóc rất to không thể dừng lại được. Cuổi cùng con chỉ có một mình giống như một con cá nhỏ bị mắc kẹt cố gắng vùng vẫy. Đến giờ không hiểu sao sức mạnh từ đâu mà con có thể bê được chiếc xe đạp lên đường và đi về nhà. Và không hiểu vì sao người ta đẩy con ngã cuối cùng thì lý do là bố vì người ta ghét bố nên ghét luôn cả con.
Con không thể quên những lần lang thang chạy bộ ra đầu đường đón bố. Chỉ cần nhìn bố từ xa là con có thể tung tăng vui vẻ chạy về nhà. Nhưng có những lần đợi mãi tới khi trời nhá nhem tôi mà con cũng không muốn về vì chưa thấy bố, vì con sợ nhìn mẹ buồn, sợ căn nhà lạnh lẽo. Con lang thang hết nhà này đến nhà khác chỉ mong được nghe tiếng xe của bố, được nhìn thấy ánh đèn xe hắt lên tường từ đầu ngõ là con có thể chạy về nhà rồi. Ngày đó con có đầy đủ bố mẹ đúng nghĩa là một gia đình.
Con không thể quên hình ảnh mẹ ôm ba anh chị em khóc, những tiếng kêu đau khổ, vật vã khi bố không về nhà. Nỗi đau khi mẹ bị phản bội. Con vẫn còn quá nhỏ để hiểu điều đó chỉ biết là rất sợ vì chưa bao giờ thấy mẹ như vậy. Sợ mẹ sẽ làm điều gì dại dột khi thấy anh chị ôm lấy mẹ.
Con không muốn lớn vì càng lớn con càng hiểu rõ hơn, hiểu những gì đang diễn ra nhưng sự thật thì không thể chối bỏ. Thỉnh thoảng bố vẫn đi đâu đó và con hiểu bố đã đến một nơi khác không phải là nơi có con cả mẹ mà là….Con ghét bố, con đã từng hứa sẽ không nói chuyện gì nữa với bố cả cho dù trước con bố luôn tỏ ra yêu thương con nhất.
10 năm có đủ dài để quên những chuyện không vui, những nỗi đau, nỗi buồn không. Nó sẽ ngủ yên nếu như mọi chuyện không tiếp tục diễn ra nhưng ngược lại thỉnh thoảng con lại thấy ánh mắt buồn, những giọt nước mắt của mẹ dù mẹ không nói nhưng con hiểu. Con đã là người đi rửa bức ảnh bố chụp với người đàn bà khác, con sợ không muốn lấy tại hiệu ảnh nhưng mẹ muốn xem,mẹ biết kết quả của tấm ảnh đó. Con đã là người chứng kiến hình ảnh bố mẹ cãi nhau hàng đêm, những giọt nước mắt đầu tiên của bố con nhìn thấy khi mẹ biết sự thật. Tất cả vẫn không thay đổi con vẫn mất đi niềm tin ở bố.
Giờ đã là một cô bé 23 tuổi nhưng con vẫn không thể quên vẫn sợ hãi khi nhớ về. Con không thể thích ai cả con từ chối chơi với bất kỳ bạn trại nào vì ở đó có hình ảnh của bố. Không ai tin rằng một cô bé dễ thương, xinh xắn lại như vậy nhưng con chỉ mỉm cười con không thể gào to với tất cả rằng con mất niềm tin, con sợ ai đó lại làm con tổn thương giống như bố.
Đã có lúc con rung rinh vì ai đó, đã có lúc con muốn được ai đó chờ con ở cổng trường như các bạn, có ai đó cầm tay mình nhưng rồi con lại không thể dù biết có ai đó đã sẵn sàng chờ đợi con, bên cạnh con nhưng con sợ và im lặng. Hình ảnh mẹ đặt con dao đầu giường làm con sợ, hình ảnh mẹ nằm đó mà con gọi, hỏi không thấy trả lời làm con sợ. Con không thể quên nhỡ sau này người con yêu thương làm vậy với con thì con sẽ thế nào. Con sợ….
- Gửi từ email Nguyễn Ly - luuly_44616@
Mời bạn cùng chia sẻ những tâm sự, bài viết cảm nhận về cuộc sống hay các sáng tác thơ, truyện ngắn của chính bạn với bạn đọc Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.