Con đi vạn dặm
2013-08-23 09:59
Tác giả:
Thì không bao giờ nói trở lại…”
(Thâm Tâm)
Con đường nhỏ này là nơi tôi chập chững những bước đi đầu tiên trên đường đời, theo mẹ lên nương, theo cha đi rẫy. Tôi bỗng dưng nhớ tới câu hát: “Đây là mặt đất, đây là trời cao, đây là nơi đã sinh ra con. Bước chân bé nhỏ, bước đi theo cha, dấu chân đầu tiên trên đường đời”. Con đường ấy tôi đã đi và về không biết bao nhiêu lần. Cuộc đời tôi là những chuyến đi. “Đi cho biết đó biết đây, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn” – bố tôi bảo vậy. Biển rộng trời cao, tôi tha hồ vùng vẫy, cho đến khi bước chân mỏi mệt, cho đến khi đôi cánh rã rời thì tôi vẫn có một gia đình để mà trở về, để bố mẹ ôm ấp vào lòng, âu yếm như những ngày tôi còn thơ bé. Tuổi trẻ chí ở bốn phương, dù rằng tôi là một người con gái nhỏ bé, nhưng tôi không hề yếu đuối. Tôi không bao giờ có ý nghĩ sẽ tìm một người đàn ông nào đó để mà dựa vào. Dù tôi là con gái, dù thân con gái luôn gắn với từ “phái yếu” nhưng tôi đủ mạnh mẽ để lo cho bản thân mình. Bố tôi đã dạy tôi sống như một cái cây ngay thẳng chứ không phải loài thân leo tầm gửi.
Tôi là một cô gái sinh ra từ bản làng, lớn lên từ núi. Bố mẹ đã nuôi dạy tôi, cho tôi ăn học để tôi trở thành một cô gái văn chương chữ nghĩa đầy mình. Nhưng đâu đó trong con người tôi vẫn phảng phất cái tự nhiên, hoang dã của núi rừng, cái mạnh mẽ và khảng khái của người miền núi. Bố mẹ tôi đã sống bao năm ở miền đất đó, đã sinh ra tôi và nuôi lớn tôi nên người. Sau này, dù đi bất cứ đâu tôi cũng không bao giờ quên gốc rẽ, cội nguồn của mình. Tôi đã uống nước nguồn miền Bắc, ăn gạo thơm từ núi rừng Tây Bắc, thì tâm hồn tôi thuộc về nơi đó, suốt đời tôi không bao giờ quên. Giọt mồ hôi bố mẹ thấm xuống mảnh đất xanh ngắt màu núi rừng, để nuôi lớn khôn tôi.
Ra trường, tôi không về quê làm một công chức nhà nước như nhiều bạn bè khác mà tôi ở lại Hà Nội. Có người bạn hỏi tôi rằng: “Mày định bám trụ ở đây à?”. Tôi thì không thích cái cụm từ “bám trụ” cho lắm, nó cứ như thể tôi không sống được ở đâu khác nên mới phải “bám” đất này vậy. Thích làm gì là việc của tôi, thích sống ở đâu là việc của tôi. Tôi còn trẻ, tôi cần phải sống cuộc đời mà tôi muốn. Tôi muốn làm những việc mình thích, học thêm vài thứ tôi thấy hứng thú. Theo đuổi những đam mê, hoài bão của bản thân. Một công việc ổn định và nhàn hạ ư? Sớm có một cuộc sống gia đình yên bình bên chồng con? Đó không phải là tính cách của tôi. Cuộc sống của tôi là phải nhiệt huyết, phải sáng tạo, phải đương đầu với thử thách và phải có thật nhiều gam màu rực rỡ. Tôi đã sống bình lặng suốt 22 năm với vai trò con ngoan trò giỏi rồi, bây giờ mới là lúc tôi thật sự sống cho bản thân mình. Tôi xa quê đâu phải vì tôi không yêu quê, đâu phải vì tôi chê quê hương nghèo khó. Chỉ là ý chí của tôi đã trót gửi ở bốn phương trời. Tôi chỉ biết là mình cần phải đi, đi cho đến lúc nào đôi chân thấy mỏi mệt.
“Ôi, quê tôi
mỗi ngày bao nhiêu chuyến xe đưa người ?
bao nhiêu người đàn ông hăm hở vận may
bán mồ hôi xứ dầu?
bao nhiêu người đàn bà gửi lại con mình,
vượt trùng khơi nuôi con thiên hạ?
bao nhiêu người già hoá thạch đầu sàn?
bao nhiêu bé lớp một đến trường
không cha đưa mẹ đón?
Mai này
hết thảy trẻ con làng đều trở thành kỹ sư, bác sĩ
dân quê tôi giàu như dân Âu, Mỹ
Có ai dựng tượng đài
cho cả giọt mồ hôi người xa xứ hôm nay?
(Thơ Nguyễn Thúy Quỳnh)
Con phải đi đây mẹ ạ, dù biết là mẹ sẽ nhớ con nhiều lắm. Con cũng nhớ mẹ nhiều lắm. Gần đây mẹ hay kể lại những chuyện lúc con còn bé, mẹ ngồi bên bếp lửa, con ngồi một bên, con mèo ngồi một bên. Hơn hai mươi năm qua, đây là con mèo thứ bao nhiêu nhà mình nuôi, con cũng không biết nữa. Lần này con về, tóc bố bạc thêm một ít, da mẹ nhăn thêm mấy phần.
Con biết là mẹ không nỡ xa con đâu, nhưng con vẫn đành phải xa mẹ. Con đã lớn khôn, tuổi con trẻ, lòng con đẹp với những lí tưởng và hoài bão. Ngày hôm nay con ra đi để tìm cho mình ý nghĩa cuộc sống.
Nhiều năm qua, bố mẹ đã luôn yêu thương, đùm bọc lấy con. Bây giờ là lúc con đứng vững và giang rộng đôi cánh trên khoảng trời của riêng mình.
Con biết, ngoài kia là gai góc, là cạm bẫy, là gió bụi, là đau thương. Chẳng có nơi nào yên bình bằng nhà mình được. Con sẽ phải tiếp xúc với đủ loại người, mà lòng người thì nông sâu khó dò. Con biết và con sẽ đứng vững. Con sẽ sống tốt để bố mẹ thấy an lòng.
Bố mẹ là những người trồng cây, bố đã dạy con sống như một cái cây ngay thẳng chứ không phải là loài thân leo tầm gửi. Bố bảo, bố cho con ăn học để con NÊN NGƯỜI, để con mang những kiến thức ấy phục vụ cho xã hội và cho chính bản thân con. Bạc nặng vai không bằng trí khôn trong lòng.
Một vài năm sau, có thể con không là ai cả, có thể con không giàu có, nhưng nhất định con sẽ hạnh phúc. Con cảm ơn bố mẹ đã luôn ủng hộ con trên mỗi bước đường con đi, luôn tôn trọng những quyết định của con. Con đã được sống với lí tưởng của mình, theo đuổi đam mê của mình. Đối với con như thế là hạnh phúc rồi. Bố bảo: “Chỉ cần con tâm huyết với những gì con theo đuổi thì bằng cách này hay cách khác, ở nơi này hay nơi khác, con sẽ vẫn có được thành công như con mong muốn”.
Con nhớ cô giáo con đã từng viết trong cuốn sổ của con: “Hãy mãi là Hằng Nga, em nhé”. Dù con làm gì, ở đâu, sống trong hoàn cảnh nào thì con cũng không bao giờ quên những người đã làm nên nhân cách của con ngày hôm nay. Con sẽ sống để không phải hổ thẹn với lòng mình, bố ạ.
“Người đồng mình thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn
Dẫu làm sao thì cha vẫn muốn
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
…Người đồng mình tuy thô sơ da thịt
…Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con”
(Thơ Y Phương)
• Nguyễn Hằng Nga
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.