Con đi vạn dặm
2013-08-23 09:59
Tác giả:
Thì không bao giờ nói trở lại…”
(Thâm Tâm)
Con đường nhỏ này là nơi tôi chập chững những bước đi đầu tiên trên đường đời, theo mẹ lên nương, theo cha đi rẫy. Tôi bỗng dưng nhớ tới câu hát: “Đây là mặt đất, đây là trời cao, đây là nơi đã sinh ra con. Bước chân bé nhỏ, bước đi theo cha, dấu chân đầu tiên trên đường đời”. Con đường ấy tôi đã đi và về không biết bao nhiêu lần. Cuộc đời tôi là những chuyến đi. “Đi cho biết đó biết đây, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn” – bố tôi bảo vậy. Biển rộng trời cao, tôi tha hồ vùng vẫy, cho đến khi bước chân mỏi mệt, cho đến khi đôi cánh rã rời thì tôi vẫn có một gia đình để mà trở về, để bố mẹ ôm ấp vào lòng, âu yếm như những ngày tôi còn thơ bé. Tuổi trẻ chí ở bốn phương, dù rằng tôi là một người con gái nhỏ bé, nhưng tôi không hề yếu đuối. Tôi không bao giờ có ý nghĩ sẽ tìm một người đàn ông nào đó để mà dựa vào. Dù tôi là con gái, dù thân con gái luôn gắn với từ “phái yếu” nhưng tôi đủ mạnh mẽ để lo cho bản thân mình. Bố tôi đã dạy tôi sống như một cái cây ngay thẳng chứ không phải loài thân leo tầm gửi.
Tôi là một cô gái sinh ra từ bản làng, lớn lên từ núi. Bố mẹ đã nuôi dạy tôi, cho tôi ăn học để tôi trở thành một cô gái văn chương chữ nghĩa đầy mình. Nhưng đâu đó trong con người tôi vẫn phảng phất cái tự nhiên, hoang dã của núi rừng, cái mạnh mẽ và khảng khái của người miền núi. Bố mẹ tôi đã sống bao năm ở miền đất đó, đã sinh ra tôi và nuôi lớn tôi nên người. Sau này, dù đi bất cứ đâu tôi cũng không bao giờ quên gốc rẽ, cội nguồn của mình. Tôi đã uống nước nguồn miền Bắc, ăn gạo thơm từ núi rừng Tây Bắc, thì tâm hồn tôi thuộc về nơi đó, suốt đời tôi không bao giờ quên. Giọt mồ hôi bố mẹ thấm xuống mảnh đất xanh ngắt màu núi rừng, để nuôi lớn khôn tôi.

Ra trường, tôi không về quê làm một công chức nhà nước như nhiều bạn bè khác mà tôi ở lại Hà Nội. Có người bạn hỏi tôi rằng: “Mày định bám trụ ở đây à?”. Tôi thì không thích cái cụm từ “bám trụ” cho lắm, nó cứ như thể tôi không sống được ở đâu khác nên mới phải “bám” đất này vậy. Thích làm gì là việc của tôi, thích sống ở đâu là việc của tôi. Tôi còn trẻ, tôi cần phải sống cuộc đời mà tôi muốn. Tôi muốn làm những việc mình thích, học thêm vài thứ tôi thấy hứng thú. Theo đuổi những đam mê, hoài bão của bản thân. Một công việc ổn định và nhàn hạ ư? Sớm có một cuộc sống gia đình yên bình bên chồng con? Đó không phải là tính cách của tôi. Cuộc sống của tôi là phải nhiệt huyết, phải sáng tạo, phải đương đầu với thử thách và phải có thật nhiều gam màu rực rỡ. Tôi đã sống bình lặng suốt 22 năm với vai trò con ngoan trò giỏi rồi, bây giờ mới là lúc tôi thật sự sống cho bản thân mình. Tôi xa quê đâu phải vì tôi không yêu quê, đâu phải vì tôi chê quê hương nghèo khó. Chỉ là ý chí của tôi đã trót gửi ở bốn phương trời. Tôi chỉ biết là mình cần phải đi, đi cho đến lúc nào đôi chân thấy mỏi mệt.
“Ôi, quê tôi
mỗi ngày bao nhiêu chuyến xe đưa người ?
bao nhiêu người đàn ông hăm hở vận may
bán mồ hôi xứ dầu?
bao nhiêu người đàn bà gửi lại con mình,
vượt trùng khơi nuôi con thiên hạ?
bao nhiêu người già hoá thạch đầu sàn?
bao nhiêu bé lớp một đến trường
không cha đưa mẹ đón?
Mai này
hết thảy trẻ con làng đều trở thành kỹ sư, bác sĩ
dân quê tôi giàu như dân Âu, Mỹ
Có ai dựng tượng đài
cho cả giọt mồ hôi người xa xứ hôm nay?
(Thơ Nguyễn Thúy Quỳnh)
Con phải đi đây mẹ ạ, dù biết là mẹ sẽ nhớ con nhiều lắm. Con cũng nhớ mẹ nhiều lắm. Gần đây mẹ hay kể lại những chuyện lúc con còn bé, mẹ ngồi bên bếp lửa, con ngồi một bên, con mèo ngồi một bên. Hơn hai mươi năm qua, đây là con mèo thứ bao nhiêu nhà mình nuôi, con cũng không biết nữa. Lần này con về, tóc bố bạc thêm một ít, da mẹ nhăn thêm mấy phần.
Con biết là mẹ không nỡ xa con đâu, nhưng con vẫn đành phải xa mẹ. Con đã lớn khôn, tuổi con trẻ, lòng con đẹp với những lí tưởng và hoài bão. Ngày hôm nay con ra đi để tìm cho mình ý nghĩa cuộc sống.
Nhiều năm qua, bố mẹ đã luôn yêu thương, đùm bọc lấy con. Bây giờ là lúc con đứng vững và giang rộng đôi cánh trên khoảng trời của riêng mình.
Con biết, ngoài kia là gai góc, là cạm bẫy, là gió bụi, là đau thương. Chẳng có nơi nào yên bình bằng nhà mình được. Con sẽ phải tiếp xúc với đủ loại người, mà lòng người thì nông sâu khó dò. Con biết và con sẽ đứng vững. Con sẽ sống tốt để bố mẹ thấy an lòng.
Bố mẹ là những người trồng cây, bố đã dạy con sống như một cái cây ngay thẳng chứ không phải là loài thân leo tầm gửi. Bố bảo, bố cho con ăn học để con NÊN NGƯỜI, để con mang những kiến thức ấy phục vụ cho xã hội và cho chính bản thân con. Bạc nặng vai không bằng trí khôn trong lòng.
Một vài năm sau, có thể con không là ai cả, có thể con không giàu có, nhưng nhất định con sẽ hạnh phúc. Con cảm ơn bố mẹ đã luôn ủng hộ con trên mỗi bước đường con đi, luôn tôn trọng những quyết định của con. Con đã được sống với lí tưởng của mình, theo đuổi đam mê của mình. Đối với con như thế là hạnh phúc rồi. Bố bảo: “Chỉ cần con tâm huyết với những gì con theo đuổi thì bằng cách này hay cách khác, ở nơi này hay nơi khác, con sẽ vẫn có được thành công như con mong muốn”.
Con nhớ cô giáo con đã từng viết trong cuốn sổ của con: “Hãy mãi là Hằng Nga, em nhé”. Dù con làm gì, ở đâu, sống trong hoàn cảnh nào thì con cũng không bao giờ quên những người đã làm nên nhân cách của con ngày hôm nay. Con sẽ sống để không phải hổ thẹn với lòng mình, bố ạ.

“Người đồng mình thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn
Dẫu làm sao thì cha vẫn muốn
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
…Người đồng mình tuy thô sơ da thịt
…Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con”
(Thơ Y Phương)
• Nguyễn Hằng Nga
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.



