Con cảm ơn mẹ
2023-08-28 02:55
Tác giả:
Châu Minh Hằng
Blogradio.vn - Trên đời này, có một thứ mà dù thế nào nó cũng sẽ luôn là vĩnh cửu: Là tình yêu mà mẹ dành cho con. Dù tháng năm trôi thì mẹ vẫn vậy, không đổi thay dù trời đất có ra sao.
***
Mẹ bên con đến hết hành trình trong đời. Nhưng mỗi khi nhớ lại thì con bỗng nhận ra rằng những điều mẹ từng làm con đã không hiểu mà đem lòng trách móc.
Khi con bước chân vào thế giới này, mẹ là người đầu tiên bật khóc, cũng là người ôm chặt con trong tay cùng với sự hạnh phúc. Con đã cảm ơn mẹ bằng cách khóc như một nữ thần báo tử.
Được một năm ròng rã dỗ dành, mẹ chăm sóc con từng chút và đút con từng miếng ăn. Con cảm ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm dài.
Khi lên 2 tuổi, những bước chân chập chững đầu tiên là do mẹ tâp cho con. Thế mà con lại cảm ơn mẹ bằng cách bỏ chạy khi mẹ gọi.
Bắt đầu lên 3, mẹ làm cho con những bữa ăn thật ngon với tất cả tình yêu thương nồng cháy. Con cảm ơn mẹ bằng cách quăng đĩa xuống sàn.
Lên 4 tuổi, con thật sự thích vẽ, mẹ đã cho con một vài cây bút màu. Con cảm ơn mẹ bằng cách dùng chúng để tô lên tường nhà.
Khi lên 5 tuổi, mẹ mua và diện cho con những bộ quần áo mới vào những ngày lễ. Con cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ùm vào đống bùn trước sân.
Khi được 6 tuổi, con bắt đầu đi học, mẹ dắt tay con trong ngày đầu đến lớp. Con cảm ơn mẹ bằng cách la lên:” Con không đi”.
Lên 7 tuổi, mẹ mua cho con cây kem lạnh. Con cảm ơn mẹ bằng cách để nó chảy cả vào áo.
Khi con 8 tuổi, mẹ mua cho con một quả bóng. Con cảm ơn mẹ bằng cách ném nó qua cửa nhà bên cạnh.
Mẹ cho con học đàn khi lên 9, mong muốn con tìm được niềm vui với âm nhạc. Con cảm ơn mẹ bằng cách chưa bao giờ để tâm đến việc thực hành.
Khi con 10 tuổi, mẹ làm tài xế cho con suốt ngày, từ đi chơi đến học thêm, từ buổi tập thể dục tới sinh nhật này rồi lại sinh nhật khác. Con cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ra khỏi xe khi đến nơi và chẳng hề quay lại.
Khi 11 tuổi, mẹ dẫn con cùng bạn bè đi xem xi- nê. Con cảm ơn mẹ bằng cách xin ngồi ở hàng ghế khác cùng đám bạn.
Bắt đầu tò mò những thứ có trên ti-vi từ những năm 12, mẹ cấm con không được xem chương trình ti- vi nào đó. Con cảm ơn mẹ bằng các đợi đến lúc mẹ rời khỏi nhà rồi bật lên xem.
Đến tuổi 13, mẹ đề nghị con cắt tóc. Con đáp lại là lời cảm ơn bằng cách nói mẹ không biết thế nào là sành điệu.
Khi lên 14, mẹ cho con đi trại hè xa nhà một tháng. Con cảm ơn mẹ bằng cách chẳng viết lấy một lá thư.
Khi con 15, mẹ làm việc cả ngày để nuôi con, lúc về mẹ chỉ muốn có được sự chào đón của con. Con cảm ơn mẹ bằng cách khoá cửa phòng ngủ.
Khi con 16 tuổi, mẹ dạy con lái chiếc xe của mẹ. Con cảm ơn mẹ rồi lại lái nó đi bất cứ lúc nào có thể.
Năm con 17 tuổi, mẹ đợi từ con một cuộc gọi quan trọng. Con cảm ơn mẹ bằng cách tán dóc với bạn đến giữa đêm.
Khi con 18 tuổi, mẹ đã khóc trong ngày lễ tốt nghiệp của con, khóc vì được thấy con trưởng thành. Con cảm ơn mẹ bằng cách đi chơi với bạn bè đến chiều tối.
Khi 19 tuổi, mẹ trả tiền học phí cho con, còn lái xe chở con đến trường đại học, mang túi xách cho con. Con cảm ơn mẹ bằng cách tạm biệt mẹ ngoài dãy phòng tập thể dục để khỏi lúng túng trước mặt bạn bè.
Khi con 20 tuổi, mẹ hỏi con đã gặp gỡ được ai chưa. Con cảm ơn mẹ bằng cách đáp:” Đó không phải là chuyện của mẹ”.
Khi con 21 tuổi, mẹ đề nghị cho con những nghề nghiệp nên chọn cho tương lai. Con cảm ơn mẹ bằng cách trả lời:”Con không muốn giống mẹ”.
Khi con 22, mẹ ôm con trong ngày con tốt nghiệp. Con đã cảm ơn mẹ bằng cách hỏi xem liệu có thể tặng con một chuyến du ngoạn châu Âu không.
Khi con 23 tuổi, mẹ sắm tất cả đồ cho căn hộ đầu tiên của con, vì thương con nên mẹ rất chu đáo. Con cảm ơn mẹ bằng cách nói chúng không hợp phong cách của con.
Khi đến tuổi 24, mẹ gặp vị hôn phu của con và hỏi về kế hoạch tương lai của con. Con cảm ơn mẹ bằng cách giận dữ và càu nhàu:” Con xin mẹ đấy”.
Khi con 25 tuổi, mẹ lo cho lễ cưới của con, mẹ đã bật khóc rất nhiều, mẹ nói mẹ yêu con biết bao. Con cảm ơn mẹ bằng cách dọn đến một nơi xa tít.
Khi con đến 30, mẹ gọi để khuyên con về cách chăm sóc trẻ em. Con cảm ơn mẹ bằng cách bảo rằng:” Mọi việc giờ khác xưa rồi”.
Khi con 40, mẹ gọi và nhắc nhở con về sinh nhật của một người thân, vì mẹ muốn gia đình được đoàn tụ. Con cảm ơn mẹ bằng câu trả lời:” Con thật sự bận mẹ à”.
Khi qua 50, mẹ ngã bệnh và thật sự cần con chăm sóc. Con cảm ơn mẹ bằng cách đọc sách về đề tài:” Cha mẹ trở thành gánh nặng cho con cái như thế nào”.
Rồi bỗng một ngày mẹ lặng lẽ ra đi. Tất cả những điều con chưa làm như sụp đổ tan tành. Chỉ ước thời gian giờ đây có thể quay lại, dẫu biết rằng không thể vì tháng năm đã trôi. Con muốn nói với mẹ nhiều điều, nhưng đáng trách sao con lại không thể nói ra. Con yêu mẹ, người suốt đời tần tảo nuôi con. Mẹ không trông mong gì ở con mình một sự báo đáp, mà niềm hạnh phúc lớn lao nhất của mẹ là thấy con được hạnh phúc, đó là tất cả những gì mẹ muốn.
Sẵn sàng bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, có thể đi ăn xin để nuôi con, hi sinh tính mạng để nuôi con… Thế mà những năm tháng hi sinh vất vả đó trôi qua nhưng mẹ không nhận được gì cả.
Nhưng những kí ức về mẹ sẽ luôn được khắc sâu, dù thời gian trôi không phai mờ. Tuổi thơ con được đùm bọc cũng nhờ có mẹ. Nếu có một điều ước chỉ ước rằng giờ đây vẫn có mẹ ở bên.
© Châu Minh Hằng - blogradio.vn
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.