Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có những yêu thương chẳng thể lãng quên

2015-11-16 05:17

Tác giả:


blogradio.vn - Hoá ra quên là như thế, là chẳng còn gì lưu lại trong bộ nhớ của ta, chẳng còn gì cả, ngoài một màu trắng tinh khôi. Chẳng có con, chẳng có mẹ, chẳng có hai chị, phải không ba? Chỉ có màu trắng, không có màu xanh hi vọng, cũng chẳng có những lời Ba nói, chỉ có một màu trắng thôi.

***

Ngó qua chiếc chõng tre để trước sân nhà, nó tự nhiên thấy cay cay nơi khóe mắt. Bóng một người thân thương vẫn luôn ở đó, cái dáng gầy gầy ngồi tư lự như nghĩ ngợi của ba khiến nó từng bật cười. Nhưng giờ nụ cười ấy gượng gạo khiến cho nước mắt vỡ òa.

Ba của nó ngày xưa ấy vẫn hay ngồi trên chiếc chõng tre mà nghĩ ngợi như vậy. Hay có đôi khi ông chẳng nghĩ gì hết, chỉ đơn giản là ngồi hóng gió và nghe một vài bản nhạc quê hương.

Ba trong tâm trí nó là một người dẻo dai và luôn mạnh khỏe. Ông có trí nhớ rất tốt, có thể ghi nhớ tất cả mọi chuyện, kể cả những thứ vụ vặt nhất. Ba nó hiền lắm, hoà đồng, cởi mở với đồng nghiệp, thầy cô nào trong trường cũng đều qúy mến ông.

Nhưng có một lần, nó thấy ba nó đau, đau đến quằn quại. Mắt ông ầng ậng nước. Còn mẹ thì lo lắng bất an.

- Mẹ nó, tôi đau lắm... chắc ở nhà không ổn đâu, soạn đồ đi viện đi...

Giọng ông rất nhỏ, nhưng đủ để nó nghe thấy. "Lạ thật, Ba vẫn còn rất khoẻ mà, lúc chiều còn cười nói vui vẻ bên gia đình mà?". Nó tự hỏi chính mình.

Có những yêu thương chẳng thể lẵng quên

3h sáng. Ba và mẹ đi bệnh viện, nó và chị hai ở nhà.

Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường, cho đến khi có kết quả xét nghiệm của ba nó được đựng trong tập hồ sơ dày cộm. Trong tập hồ sơ bệnh án ấy, người ta ghi nhiều lắm, những con chữ chằn chịt. Chuẩn đoán cuối cùng là viêm nghẽn ruột non. Họ khuyên gia đình nên sớm đưa ông vào viện để phẫu thuật.

Cả nhà nó như chết lặng.

Và những ngày sau đó trôi qua nặng nề. Cả nhà ai cũng lo lắng, không khí cũng trở nên u ám hơn. Chỉ có ba nó là luôn động viên mọi người, luôn cười nói như chẳng hề có những cơn đau đớn vài hôm trước.

Đến ngày ba nó làm phẫu thuật. Mẹ nó ngồi chờ trước phòng bệnh. Đôi mắt mệt mỏi ưu tư, đôi khi lại giật mình thon thót khi có tiếng kẹt cửa. Rồi bác sĩ bảo ba bị bệnh, mà là bệnh nặng hơn nữa rồi. Rất khó để có thể chữa trị.

Mẹ trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết. Những lo lắng in hằn lên đôi mắt già nua mỏi mệt. Những ngày sau, khi sức khỏe đã ổn định hơn, ba nó cố gắng mỉm cười với nó và mẹ. Ba chỉ cười, những nụ cười buồn gượng gạo để mẹ và hai chị em nó yên lòng hơn.

Ngày ba xuất viện, hai chị em đón ba ở nhà. Tối đó, ba thức rất khuya, mắt ông buồn lắm, như đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên ông xoay người lại và thấy nó đang đứng chết lặng ở cửa. Giọng ba nhẹ nhàng:

- Con gái à, nếu ba lỡ...

- Đừng lo ba à. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.

Nó ngắt lời ba đột ngột. Rồi đóng cửa và quay về phòng trước khi những giọt nước mắt đang cố kìm nén trong lòng, bùng lên và chực trào ra khỏi khoé mắt. Nó nghe thấy tiếng nấc của mẹ trong đêm khuya.

Ba - người mà nó luôn yêu qúy. Người đã dành cho nó biết bao tình thương. Người hứa cùng nó thực hiện giấc mơ đưa nó đi thi tuyển sinh cấp ba rồi cả tuyển sinh đại học. Thế nên nó sợ phải nghe những lời ấy, sợ sự thật đang bao phủ khắp căn nhà ấy.

Có những yêu thương chẳng thể lẵng quên

Sáng hôm sau, nó đến phòng ba. Điều đầu tiên chào đón nó là khuôn mặt hốc hác và đôi mắt sưng đỏ của mẹ. Trong phòng, ba nó đang nằm thẫn thờ trên giường, những giọt nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt. Nó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, suốt quãng thời gian bên ông, chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ đơn giản là im lặng.

Ba của nó ngày xưa luôn vui tươi hiền hòa chứ đâu có lặng im như vậy. Sự im lặng ấy mới thấy đáng sợ quá chăng.

Ba nó, đang dần quên...

Và rồi nó vội vã, khi kí ức của ông chỉ còn là một tờ giấy trắng thì liệu có còn một góc nhỏ nào lưu giữ lại hình ảnh của mẹ, của hai chị, của nó không?

Có khi nào ba dần quên nó?

Ngày mà ba lãng quên, nó chợt ý thức được một điều: Hoá ra quên là như thế, là chẳng còn gì lưu lại trong bộ nhớ của ta, chẳng còn gì cả, ngoài một màu trắng tinh khôi.

"Chỉ là màu trắng thôi ba nhỉ? Chẳng có con, chẳng có mẹ, chẳng có hai chị, phải không ba? Chỉ có màu trắng, không có màu xanh hi vọng, cũng chẳng có những lời Ba nói, chỉ có một màu trắng thôi, phải không ba?".

Và nó tin, ba nó sẽ không quên nó, sẽ không bao giờ như vậy. Ba sẽ mãi luôn nhớ đến gia đình, nhớ cả nó và những điều đã hứa với nó. Ba sẽ bên nó và thực hiện lời hứa cùng nó. Và nó mãi luôn tin như vậy.

© Nguyễn Thị Minh Thảo – blogradio.vn


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.

Cuộc sống bạn muốn là gì?

Cuộc sống bạn muốn là gì?

tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.

Đoạn đường cũ

Đoạn đường cũ

Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.

Đủ buồn để buông

Đủ buồn để buông

Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.

Tết xa quê

Tết xa quê

Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.

Viết để chữa lành

Viết để chữa lành

Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

back to top