Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có mẹ là điều xinh đẹp nhất đời con

2013-09-20 10:53

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Năm tôi 3 tuổi rưỡi, tai họa giáng xuống nhà tôi, bố tôi bị vu khống và bị đi tù. Mẹ tôi, khi đó 30 tuổi, nhỏ nhắn, liêu xiêu đứng trụ cột gia đình.


Tôi - con thứ 3, cũng là con út. Bố tôi lấy mẹ tôi là vợ thứ 2. Vợ thứ nhất của bố, mẹ cả, đã mất vài năm trước khi bố lấy mẹ tôi. Mẹ cả sinh ra anh trai và chị gái tôi. Nói một cách thô thiển thì tôi là đứa con dì ghẻ, đứa con riêng.

Nhưng mẹ tôi không phải dì ghẻ. Mẹ tôi luôn công bằng đối với cả 3 chị em tôi. Đôi khi có bênh tôi một chút nhưng chỉ vì tôi là út. Mẹ tôi luôn yêu thương anh chị tôi. Hồi bố mới lấy mẹ tôi về, anh trai tôi 2 tuổi, chị gái 4 tuổi. Việc vệ sinh cá nhân, tắm rửa cho anh chị tôi, mẹ tôi đều làm tận tụy không ngại bẩn. Ba năm sau tôi mới được sinh ra. Người ngoài nhìn vào thì tưởng chừng như tất cả đều là con ruột của mẹ.
Cho đến cái ngày mà bố tôi bị còng tay bắt đi. Mẹ tôi suy sụp hoàn toàn, bốn mẹ con ôm nhau khóc, khóc vì nhớ bố, khóc vì cuộc sống sau này.



Mẹ tôi, nhỏ bé như thế này, sao mà kiếm được tiền nuôi ba chị em đây? Nuôi ăn đã khó, còn nuôi học nữa, mọi thứ đè nặng lên đôi vai bé nhỏ của mẹ tôi. Bà ngoại tôi và cả họ hàng ngoại của tôi nữa bảo mẹ tôi bỏ anh chị cho họ nội nuôi, nhưng mẹ tôi sợ anh chị tôi bơ vơ, không đành lòng và quan trọng là mẹ tôi rất thương anh chị tôi nữa. Mẹ không nghe bà, vẫn  bảo anh chị tôi đi học bình thường.
Mẹ tôi đi bán bánh mì, trên chiếc xe đạp thô sơ cũ kĩ, mẹ tôi đi khắp nẻo đường mặc cho trời có nắng chang chang hay mưa như trút nước. Vòng quay xe đạp vẫn đều đều trên các con đường…

Ba tuổi rưỡi, thực sự không thể nhớ rõ được mọi chuyện một cách ràng. Nhưng tôi vẫn nhớ mỗi lần về đêm, mẹ lại tủi than ôm tôi khóc, khóc vì nhớ bố, khóc vì tiền bán bánh mì sao mà quá ít, không đủ nuôi mấy đứa con nheo nhóc. Khóc vì gánh nặng gia đình.

Chẳng ai có thể giúp được, bà ngoại cũng có khá giả hơn chút nào đâu. Cái nghèo, cái đói nó dày xéo con người, nó chà đạp lên đôi vai bé nhỏ của mẹ tôi.

Mẹ của tôi, chỉ cao 1m47, thực sự thì mẹ quá nhỏ bé trước cuộc đời. Vậy mà cuộc đời bắt mẹ tôi đèo cái gánh nặng trách nhiệm sao mà to thế? Sao mà nặng thế? Có bất công quá không? Mẹ phải vừa làm mẹ, vừa làm bố trong gia đình, vất vả vô cùng. Tiền ăn, tiền học, tiền điện, tiền nước,…cả tiền gửi vào cho bố nữa. Sao mà nhiều thế? Sao mà lắm thế? Mẹ lại lai lưng ra đạp xe đi bán nhiều hơn, bán cả chó, cả mèo, vẫn túng thiếu.

Ừ! Thì nhà nghèo! Nghèo lắm! Nhưng mẹ không bao giờ để người khác coi thường chị em tôi. Mẹ dặn thấy người ta ăn không được nhìn, dù cho có thèm, phải ngoảnh mặt đi chỗ khác, đừng để người ta cười khinh, bố thí. Mẹ dặn nghèo thì nghèo nhưng cấm đứa nào được trộm cắp. Mẹ dặn nhà có ba chị em cái gì cũng phải biết chia sẻ cho nhau, phải yêu thương nhau, con nào cũng là con của mẹ hết, cấm được phân biệt đứa này đứa kia. Mẹ dạy chúng tôi cách làm người.



Rồi đến một ngày, khi mẹ không đủ khả năng nuôi được cả ba chị em, khi mà anh chị tôi học lên lớp cao hơn, tiền đóng nhiều hơn. Bà ngoại bảo mẹ đưa tôi cho bà nuôi đỡ, dù muốn hay không muốn thì mẹ tôi cũng chẳng còn khả năng nuôi nổi ba chị em. Mẹ đành cắn răng, dứt ruột đưa tôi cho bà ngoại, phần vì mẹ cũng muốn tôi được ăn uống đầy đủ hơn khi ở với bà ngoại. Tôi khóc thét đòi mẹ, nhưng cái ô tô chết tiệt nó vẫn cứ lăn bánh. Vậy là mãi đến hơn một năm sau tôi mới được về với mẹ.

Lúc đó tôi rất nhớ mẹ nhưng giờ tôi hiểu mẹ còn đau khổ hơn tôi trăm lần. Tôi hiểu cái cảm giác mà mỗi sáng thức dậy không thấy hình hài máu mủ của mẹ đâu. Tôi hiểu cảm giác trước khi đi ngủ mà nỗi nhớ con da diết đè nặng. Tôi hiểu những lúc giật mình bất giác gọi tên đứa con dứt ruột đẻ ra. Bố đi rồi, con cũng xa mẹ. Mẹ ơi ! mẹ cô đơn, mẹ buồn, mẹ hụt hẫng lắm phải không? Những lúc mẹ khóc, ai sẽ lau nước mắt cho mẹ?

Mẹ tôi không xinh đẹp. Mẹ tôi chẳng cao sang. Nhưng đối với tôi không có người mẹ nào cao cả, vĩ đại như mẹ. Không có ai nói mẹ tôi là dì ghẻ, bởi mẹ tôi thương ba chị em như nhau, bởi mẹ nhân hậu quá và bởi mẹ hi sinh cho chúng tôi nhiều quá. Đối với chúng tôi, mẹ là tất cả những gì quý giá nhất.

Có mẹ là điều xinh đẹp nhất đời con.


Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Hai năm sau, bố về, mẹ bớt khổ. Phải chăng đây là thử thách ông trời đặt ra cho mẹ tôi? Nhưng sao thử thách đó quái ác, oái oăm, khổ sở đến vậy? Sau tất cả, giờ mẹ lại mắc căn bệnh huyết áp thấp.
Mẹ ơi! Một đời mẹ khổ cực, một đời mẹ hi sinh vì chúng con. Anh trai, chị gái đã có công việc xong xuôi. Mẹ yên tâm, con sẽ đỗ đại học, con sẽ làm bác sĩ, con sẽ chăm sóc cho mẹ suốt đời, con sẽ bên mẹ, con sẽ trị khỏi bệnh cho mẹ!  Mẹ nhé!

Con yêu mẹ nhiều lắm!

•    Bài dự thi của Hai Giang  <haigiang97@>




Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top