Cô đã thay mẹ cha nuôi tôi nên người
2015-09-23 03:20
Tác giả:
Tôi như sinh ra chỉ để sống một mình vậy. Một mình lâu quá rồi nên cũng chẳng cảm thấy cô đơn nữa. Khi tôi 5 tuổi, bố qua đời vì tai nạn giao thông trong khi mẹ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư. Rồi cũng chẳng lâu sau đó, mẹ bỏ tôi, đi đoàn tụ với bố. Tôi còn bé quá, quá bé để hiểu thế nào là mồ côi, thế nào là cái chết. Người ta bảo tôi bố mẹ đi xa, tôi nghĩ chắc như nhà bạn Tí, bố mẹ đi Hà Nội mua được đồ chơi đẹp, quần áo đẹp. Chỉ là tôi có nhiều hơn bạn Tí đó là mảnh nhựa đen cô cài ở trước ngực cho tôi.
Tôi sống với bà nội và cô, trưởng thành rồi tôi mới hiểu, cô không lập gia đình là vì tôi. Cô lo nếu có gia đình mới thì không thể bao bọc tôi như cũ được, cô lo tôi sống thiếu thốn. Cô nhận lấy phần cô đơn về mình để tôi không thấy cô đơn. Những nỗi nhớ của tôi luôn có bà, có cô bên cạnh, an ủi và xua tan nó đi. Bà dạy tôi đan khan, bà dạy tôi bện chổi, bà dạy tôi cách tự biết yêu bản thân. Còn cô dạy tôi tự lập, cô dạy tôi biết tự đứng lên, cô dạy tôi cách sống, cách làm người.

Thời gian dần trôi, tôi vẫn được lớn lên trong vòng tay yêu thương. Thành tích học tập của tôi luôn tốt, bạn bè cũng chưa bao giờ coi thường tôi vì tôi là đứa trẻ mồ côi, chỉ là đôi khi tôi chạnh lòng khi thấy tan học các bạn được bố mẹ đón đưa, còn tôi vẫn tự đi về. Đôi khi tôi cũng muốn được làm nũng, đôi khi tôi cũng muốn được hờn giận, muốn mè nheo. Nhưng tôi sinh ra đã im lặng hơn con nhà người ta rồi.
Ngày tôi đỗ đại học, bà tôi hạnh phúc và tự hào lắm, cả ngày bà cứ nói nói, cười cười, vết chân chim nơi khóe mắt rõ hơn bao giờ hết. Bà dặn dò nhiều thứ, bà bảo tôi phải ăn uống đầy đủ, không phải đi làm thêm, bà với cô vẫn còn nuôi tôi ăn học đàng hoàng tử tế được. Chỉ mong tôi học hành giỏi giang để sau này cho bà với cô mở mày mở mặt, hãnh diện với xóm làng. Tôi nghe lời bà, chưa bao giờ bỏ bữa, đi làm thêm cũng mang theo sách vở để tranh thủ học bài, kỳ nào tôi cũng giành được học bổng, tôi cũng không bị nợ bất kỳ môn học nào cả.
Khi tôi còn chưa kịp báo đáp, bà cũng bỏ tôi đi. Bà còn nói là sau này tôi sinh con, bà sẽ bế chắt, sẽ chăm con cho tôi mà, nhưng bà đã không đợi được tôi nữa rồi. Bà đi nhanh lắm, bà chẳng kịp dặn tôi nhiều. Lúc này tôi đã hiểu thế nào là nỗi đau mất người thân yêu. Hình ảnh bà còng chống gậy đi khắp xóm, hình ảnh bà ngồi khâu cho tôi cái áo bục chỉ, bà ngồi đan áo cho tôi, bà ngồi nhai trầu và hát dân ca. Tôi muốn hét lên, hét lên để dù ở đâu bà cũng nghe thấy: “Bà ơi, con ngoan mà, con có làm sai gì đâu, sao bà vẫn bỏ con?”

Rồi năm tháng vẫn qua đi, vết sẹo cũng mờ dần những chẳng bao giờ biến mất. Hàng tháng tôi về thăm cô, tôi đã kiếm được tiền, tự nuôi sống bản thân, mong cô không phải vất vả lo nghĩ cho tôi nữa, nhưng cô bảo cô cũng còn mỗi tôi để mà được lo nghĩ, được hạnh phúc vì tôi.
Những tưởng tôi sẽ được ở bên người mẹ thứ hai suốt cuộc đời. Nhưng rồi, tôi tốt nghiệp đại học, cánh cửa cuộc đời rộng mở với tôi thì là lúc cô cũng bước vào căn bệnh quái ác năm xưa của mẹ. Trước khi đi, cô cũng nắm tay tôi, cô dặn tôi phải sống thay phần bố mẹ, thay phần cô nữa nhé, ăn nhiều, cười nhiều nhé, tôi là cô gái mà suốt cả đời cô dõi theo, tôi đi đâu cô cũng sẽ theo tôi.
Tôi suy sụp. 22 tuổi, tôi tiễn bốn người thân yêu nhất của tôi đi xa. Bây giờ, tôi đơn độc, thực sự đơn độc. Tôi ngồi bên di ảnh cô, im lặng suốt một tuần liền. Tôi biết cô yêu tôi nhiều như nào, cô hy sinh cả cuộc đời và hạnh phúc của cô để bù đắp cho tôi.Tôi muốn sống sao cho không phụ lòng cô. Cuộc đời tôi đã phải chịu quá nhiều sự mất mát, nhưng tôi chưa bao giờ gục ngã, tôi vẫn đứng lên được từ từng nỗi đau.
Qua 49 ngày của cô, tôi lại quay về Hà Nội tiếp tục cuộc sống, tiếp tục công việc. Trước đây, từ 8h đến 8h30 mỗi tối, tôi gọi điện về cho cô, thì giờ đây nó lại thành khoảng thời gian tôi hồi tưởng và nhớ mong. Tôi yêu cô nhất, tôi coi cô như mẹ của mình. Bố mẹ bỏ tôi đi lúc tôi còn quá thơ dại, chưa suy nghĩ được nhiều, tình cảm mới hình thành rất non nớt, trí nhớ cũng không sâu đậm. Còn cô, cô theo tôi chặng đường dài nhất, cô dành tất cả cho tôi.
Mới đó mà đã ba năm rồi. Còn lời hứa của tôi năm nào, rằng hè này sẽ đưa cô đi tham quan những vùng đất mới lạ, ăn những món ăn mọi miền, vậy mà giờ này không còn cô bên cạnh nữa. Tôi sẽ sống tốt, sẽ lập gia đình, sẽ hạnh phúc thay phần của cô nữa.
© Linh Phạm – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ