Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cho tôi một chốn bình yên!

2013-04-29 07:04

Tác giả:


Có thể tôi rất nhỏ bé so với mọi người nhưng đó là cái tội sao! Không ai muốn mình thua thiệt người khác… và tôi cũng vậy!

Tôi được sinh ra trong một gia đình không giàu có, có thể nói là thua thiệt so với mọi người, đặc biệt là đám bạn của tôi... Ngày đó tôi mặc cảm lắm, tuổi thơ không có một bộ váy đẹp, môt cái quần dài hay những đồng tiền ăn quà vặt như bạn bè cùng trang lứa!... Thời gian cũng dần trôi đi, cuộc sống mưu sinh thôi thúc ba mẹ tôi phải vào Bảo Lộc làm việc, sự bon chen, đồng tiền làm thay đổi tất cả. Ngày tôi có tất cả cũng chính là ngày ngày tôi thấy tôi cần một người hiểu và yêu thương tôi nhiều hơn! Khác lắm… khác nhiều lắm, giờ này nhà tôi có thể nói là khá giả, có điều kiện nhưng tại sao tôi không muốn… 1 tiếng là tiền, 2 tiếng là tiền nó như một vòng luẩn quẩn!

Tôi còn nhớ và tôi mong sao có thể trở lại cái ngày ấy, nhà tôi có 4 người, lúc em trai tôi còn chưa sinh ra, chỉ 1 chiếc xe để cả nhà chở nhau đi về nội hay đi đây đó. Giờ còn đâu… 3 chiếc xe bây giờ để được gì… tôi chán nản và tôi rơi nước mắt mỗi khi nhắc tới.

Cần gì và được gì, lúc kia mẹ tôi sống tâm lí lắm, mẹ có thể nằm nghe tôi tâm sự, kể những chuyện mà tôi đang phải đối diện, tôi không có cách giải quyết. Lúc đó mẹ tôi hiền lắm, nụ cười thánh thiện và tôi phải nói tôi không cần thần tượng ai đâu xa, đó là mẹ tôi, người luôn che chở, luôn bên tôi. Những lúc tôi đau “bệnh con gái” mẹ luôn là người bên tôi. Chỉ cần một vòng tay, một lời trấn an của mẹ là đã quá đủ. Nhưng... giờ hết rồi...  mẹ không còn yêu thương tôi như xưa, có lẽ tôi đang là một gánh nặng mặc dù tôi có muốn như vậy đâu. Mẹ giờ xa với tôi lắm, ở bên cạnh mà tôi luôn cố gắng, khóe mắt tôi đang cay, có lẽ tôi yếu đuối thật rồi… Hai năm đi học xa, tôi chưa đủ trưởng thành và không có khả năng làm ra kinh tế, tôi luôn phụ thuộc vào đồng tiền của gia đình. Tôi cũng chán lắm, nhiều lúc muốn trốn chạy cái suy nghĩ nghiệt ngã đó! Ngày hôm nay tôi không làm gì có lỗi, có thể mẹ đang trách tôi nhưng được gì, mẹ không bao giờ hiểu tôi… Nếu khi sai tôi sẽ xin lỗi nhưng mẹ không cho tôi 1 cơ hội, một lối thoát nên tôi đành im lặng… Giữa tất cả bạn bè mẹ có thể mắng tôi khiến tôi xấu hổ đến không thể cầm lấy chén cơm… Mẹ trách tôi từ những việc rất nhỏ nhặt như là việc hôm nay tôi quên đón em trai tôi…. Tôi thầm khóc…. Tôi ghét chính mình, tôi không phải là một đứa xài tiền phung phí, cứ cho là vậy đi… tất cả giờ này xem như là một uẩn khuất. Từ nay tôi sẽ là tôi, tôi phải cố gắng, cố gắng lên tôi ơi!! Cuộc sống do chính bản thân mình quyết định.



Ba tôi cũng vậy, tôi tưởng ba sẽ bên tôi lúc tôi cần, nhưng không… ba bên mẹ và cả hai người cũng đang không xem tôi ra gì... Giờ này người tôi đang cần là ai? Tôi muốn 1 người lắng nghe tôi, chỉnh sửa những chỗ sai lầm cho tôi chứ không phải lúc nào cũng la mắng những chuyện không đáng. Tôi nhỏ bé hơn đám bạn cũng trách, sao không thử hỏi tại sao tôi lại thế này, tôi vừa qua kì thi học kì, toiec, biết bao nhiêu cái phải lo... thì đúng! Tôi chỉ biết ăn với học mà không làm được gì... Cố gắng gượng cười ngày từng ngày trôi qua.

Ba không như ba ngày nào, sao tôi buồn quá. Bé Uyên em gái tôi hiểu tôi những có lẽ em đang đứng giữa nên không giúp tôi được gì lúc này! Tôi muốn trốn chạy, tôi mong sao những ngày này trôi thật nhanh để tôi được tìm thấy nụ cười thật của mình…

Tại sao trước mặt mẹ luôn cười với bạn bè tôi, để bạn bè tôi nghĩ tôi bình thường, không có chuyện gì xảy ra. Tại sao đằng sau lưng với những câu nói làm tim tôi nhói đau thế này.

Giờ thì tôi chỉ biết im lặng, tôi chờ ngày lên Sài Gòn chuẩn bị đi thực tập…

Nếu có một điều ước

Tôi ước

Tôi có một đôi cánh như thiên thần.

Để mọi người không nghĩ tôi là một đứa trẻ con, lúc nào cũng khóc, có 1 chút chuyện mẹ la mắng cũng giận dỗi... nhưng tôi sẽ nói phải là tôi thì mọi người mới biết, chưa khi nào tôi khóc nhiều thế này đâu! Có thể khi nghe kể lại sẽ rất nhẹ nhàng nhưng là người đối diện sẽ biêt! Đau rồi mới biết… mọi chuyện không đơn giản. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi chán nản…..

Cho tôi một chốn bình yên, cho tôi người ba mà tôi yêu thương ngày xưa, là người hiểu tôi và bên tôi, chỉ cần thế thôi…

Giờ này tôi nhỏ bé thật rồi!
  • Gửi từ tinhyeu Thienthan - thienthan.tinhyeu74@

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

back to top