Lời nói của mẹ khiến nó càng khóc lớn hơn, nó bất giác nhận ra mẹ làm tất cả mọi điều đều vì nó vì gia đình. Nó cười trong nước mắt và hạnh phúc hóa ra hạnh phúc đơn sơ lắm đôi khi không phải giàu có đầy đủ mới được hạnh phúc. Hạnh phúc luôn ở đâu đó quanh ta nếu ta biết trân trọng nó.
***
-"Đi ...đi ra chỗ khác cho người ta bán hàng"
Vừa nói bà chủ tạp hóa vừa phẩy phẩy cái quạt về phía thằng bé, ra hiệu đuổi đi để không làm ảnh hưởng đến công việc làm ăn buôn bán của mình. Nó liếc nhìn lần nữa cái cặp treo trên dây, với đầy hình siêu nhân gao mà nó đã được xem trong một lần sang nhà hàng xóm xem nhờ ti vi. Ôm chiếc túi đựng vài quyển vở vào lòng nó chạy nhanh để tránh cái bộ mặt cau có của bà tạp hóa như đang muốn ăn tươi nuốt sống.
Ngày nào cũng vậy, mỗi khi mẹ đạp xe chở tới trường đi qua là nó ngó qua ngó lại để chiêm ngưỡng ngắm nghía cái cặp đó với niềm ao ước giá mà mình có được một chiếc như thế thì hạnh phúc biết mấy. Nhưng có lẽ là không thể , với hoàn cảnh của gia đình nuôi được nó ăn học thế này đã là khó nói chi đến việc mua sắm đồ dùng học tập mới. Từ quần áo, sách vở đều là đi xin.
-"Chiếc cặp kia đẹp quá mẹ nhỉ?Con cũng thích một chiếc như thế quá"
Mẹ không nói gì, chỉ lẳng lặng đạp xe chở nó tới trường còn về kịp giờ làm. Cứ thế lại một ngày trôi quá nó lững thững về nhà sau một buổi học căng thẳng ở trường.
Vừa bước vào nhà toan gọi mẹ nhưng nó sững, há hốc mồm đập vào trước mắt là thứ mà trong mơ nó cũng ko dám nghĩ tới. Gao đó một chiếc cặp siêu nhân gao giống hệt với chiếc cặp ở ngoài quán mà nó nhìn ngắm mỗi ngày. Trông chiếc cặp hơi cũ và có dính mực đã được khâu lại cẩn thận một vài chỗ bị rách, tuy cũ nhưng mà với nó đó món đồ quí giá mà nó hằng ao ước.
-"Chiếc cặp hơi cũ mẹ xin được của người ta nhưng mẹ đã giặt và khâu lại rồi con thích chứ"
-"Oa oa Con thích lắm".
Chả cần phải nói nhìn khuôn mặt nó cũng đủ biết là thế nào rồi, khoác cặp lên vai rồi chạy quanh nhà hét ầm lên, nó khua chân mua tay làm đủ các tư thế của siêu nhân gao rồi hô biến hình. Đến bữa ăn nó vẫn vừa đeo cặp vừa ăn thậm chí đến khi đi ngủ còn ôm để đi ngủ, như kiểu sợ ai đó sẽ lấy mất đi món đồ của mình vậy.
Sáng hôm sau mới tờ mờ sáng nó đang dậy chuẩn bị sách vở kĩ càng, chốc chốc lại ngó xem tới giờ đi học chưa. Hôm nay nó tự đến trường vì có chiếc cặp mới đi bộ mới nhiều người thấy được chiếc cặp mới có được, để cho lũ bạn phải tròn xoe vì chiếc cặp mà cả lớp chưa đứa nào có. Nó lượn qua lượn lại hai lần trước quán tạp hóa như để trêu tức bà chủ với chiếc cặp trên lưng:
- "Ê thằng nhặt rác"
Bất giác bị câu nói của một thằng đi đằng sau làm nó phải ngoái lại nhìn xem có chuyện gì. Một thằng béo ụch ịch con nhà điều kiện, với cái thịt xiên đang nhồm nhoàm trên mồm cùng với chiếc cặp mới toanh. Nó nhếch mép một cái rồi quay đi tiếp tục dảo bước trên con đường đến trường.
-"Cặp mày mùi quá đấy"
Không để ý đến lời nói của thằng béo,nó tiếp tục bước đi
..."Uỵch"
Bất ngờ nó bị ngã ra đất sau cú giật mạnh từ đằng sau sau cú kéo của thằng béo.
-"Nhặt rác mà bày đặt khoe khoang hả mày"
Nó cau có đứng dậy đáp trả sau cú ngã khá đau:
-"Mày nói ai đấy! Tao không làm gì mày đừng đụng đến tao"
-"Tao nói mày đấy. Cặp này tao ko thèm dùng nữa vứt đi mày nhặt về dùng,vết mực vẫn còn đây này"
Nó nhíu mày rồi đáp:
"-Cặp này mẹ tao xin được chứ ko nhặt ở đâu hết. Mày tránh ra"
Thằng béo đẩy tay về phía nó rồi nói thêm
-"Mày về hỏi mẹ mày đi nhé nhặt rác mà bày đặt đi xin"
-"..Bụp"
Một cú đấm rất mạnh khiến thằng béo tím một bên mắt rồi lăn ra khóc ăn vạ giữa đường. Nó bước tiếp đến trường trong tâm trạng bực tức sau khi cho thằng béo đó một cú đấm. Giờ ra chơi hôm đấy nó bị gọi lên phòng hiệu trường vì thằng béo mách với mẹ sau khi bị đánh cho tím tái mặt mày.
Mẹ nó cũng tất tả bỏ dở dang công việc để đến trường sau khi nhận được thông báo của nhà trường mời lên vì hành vi đánh nhau của nó, mẹ nhìn nó nhưng không nói gì rồi quay về phía gia đình thằng béo để xin lỗi .
Mẹ thằng béo lớn tiếng:
-"Xin lỗi mà xong à !Cô nhìn con cô đánh con tôi thế nào đây.Nó đã làm gì con cô chưa?nhặt rác thì nó bảo nhặt rác thôi"
Sau câu nói đấy mẹ nó thoáng buồn nhưng vẫn luôn miệng nói xin lỗi và nhận bồi thường thuốc thang cho thằng béo.Rồi quay sang nói với nó bắt nó phải xin lỗi thằng béo đang nhe nhởn nhìn về phía nó:
-"Con xin lỗi bạn đi"
-"Con không xin lỗi,tại nó dám nói như thế"
Mẹ bực giọng quát:
-"Nhanh xin lỗi bạn nhanh rồi về"
-"Không con không sai! Con ghét mẹ"
Nó rưng rưng nước mắt, vứt chiếc cặp ra đất rồi chạy về nhà leo lên giường nằm khóc thút thít. Mẹ nó về nhà không nói gì lặng lẽ cầm chiếc cặp để vào góc bàn học rồi thở dài quay lại chỗ làm để làm nốt công việc. Lương công mấy hôm phải dồn vào hôm nay để trả tiền thuốc thang cho nhà thằng béo.
Cả tối nó không chui ra khỏi giường đến giờ ăn vẫn cứ nằm lì ở đó mặc dù hôm nay có những món ăn nó rất thích. Nó thiếp đi ngủ tới sáng lúc nào không hay, chỉ khi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức hẹn giờ đi học mới tỉnh. Hôm nay sẽ ko dùng cặp đó nữa , tự nhủ với lòng rồi nó dậy lấy chiếc cặp cũ để mang sách vở đi, lạ thay chiếc cặp siêu nhân không thấy trên bàn học nữa . Nó cũng không hỏi han gì mẹ về chiếc cặp, nó tỉu nghỉu rồi nhanh chóng thay quần áo để đến trường.
Một, hai ....rồi ba hôm nó tìm quanh nhưng không thấy chiếc cặp.
-"Có lẽ mẹ vứt bỏ nó đi rồi” - Tự nhủ nó hơi chạnh lòng tiếc nuối nhưng cũng không làm gì được. Giờ nó cảm thấy xấu hổ ngượng nghịu khi đeo trên mình chiếc cặp đó. Học bài xong, nó nhanh chóng chui lên giường ngủ để sáng hôm sau còn đi học.
Chợt bất giác tỉnh giấc khi bị đánh thức bởi những tiếng xột xoạt và nước chảy ngoài sân ngoài sân:
-"xoạt xoạt.."
Nó dậy nhưng không thấy mẹ nằm cạnh mấy hôm rồi nó để ý thấy mẹ ngủ muộn hơi mọi khi .Nó rón rén vén màn rồi đi tìm nước uống, và cũng để tìm hiểu xem tiếng xột xoạt ngoài sân kia là gì.
Bước tới sân, cảnh tượng đập vào mắt làm nó phải bật khóc,nó đứng chết lặng đi nước mắt thì vẫn cứ rơi trên mặt nó.
Là mẹ...
Mẹ vẫn chưa ngủ, vẫn đang ngồi ngoài sân dùng bàn chải cố gắng chà sạch đi vết mực dính trên chiếc cặp vì vết mực đó nó cảm thấy tủi hổ khi đeo chiếc cặp trên người.Việc đó giải thích cho sự biến mất của chiếc cặp, hóa ra mấy hôm nay mẹ ngủ muộn đêm nào cũng thức để cố gắng giặt sạch đi vết mực loang đó. Để có được chiếc cặp không còn bẩn để nó được tự hào hơn không bị người khác chê cười.
Nó òa khóc rồi chạy ra ôm chầm lấy mẹ,vùi vào mẹ mà khóc mà xin lỗi
-"Con xin lỗi mẹ nhiều lắm...con xin lỗi tại con mà mẹ luôn buồn"
Mẹ không nói gì chỉ nhìn nó cười âu yếm ôm nó vào lòng:
-"Mẹ sẽ cố gắng để con được hạnh phúc ,để con được bằng bạn bằng bè, hãnh diện trước mọi người dù họ có nói mẹ ra sao không quan trọng, quan trọng là con biết bỏ mặc những lời nói đó mà vươn lên".
Lời nói của mẹ khiến nó càng khóc lớn hơn, nó bất giác nhận ra mẹ làm tất cả mọi điều đều vì nó vì gia đình. Nó lí nhí nói trong tiếng nấc rồi cười khì:
-"Con cám ơn mẹ vì tất cả, và vì chiếc cặp mới của mẹ".
Nó cười trong nước mắt và hạnh phúc hóa ra hạnh phúc đơn sơ lắm đôi khi không phải giàu có đầy đủ mới được hạnh phúc. Hạnh phúc luôn ở đâu đó quanh ta nếu ta biết trân trọng nó.
Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet
VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC!
MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.