Cái giá của hạnh phúc đâu ai được mặc cả
2015-10-15 01:21
Tác giả:
Bố thân mến!
Lâu lắm rồi con mới lại viết thư cho bố. Ở nơi đó bố có khỏe không?
Phải đến gần năm năm rồi ấy chứ, nhanh thật bố nhỉ? Mẹ vẫn khỏe, anh cả đã có hai cháu cùng cái trang trại mênh mông. Anh hai đã lấy vợ, mua nhà riêng và có một cô con gái kháu khỉnh rồi. Con gái bố thì đã trưởng thành, vẫn xinh xắn như ngày xưa, ấy thế mà chẳng chàng nào thèm rước ấy ạ. Con còn xuất hiện nếp nhăn ở đuôi mắt luôn rồi. Thật sự, con sợ sự già nua, sợ bệnh tật, sợ vô số thứ trên đời, ngay cả con rắn con cũng sợ. Nhưng có một nỗi sợ hãi lớn nhất, nỗi sợ mà con ước mình không bao giờ phải trải qua - là nỗi sợ khi mất đi người thân.
Hôm nay con mới đi xem phim “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” đấy bố ạ. Con nhớ lại tuổi thơ của mình khi từng thước phim trôi qua từ mấy trò chơi đồ hàng, mò ốc cho đến tắm suối, thả diều,... Hơn hết là con nhớ bố, một phần mà chỉ tuổi thơ con mới được có, được cảm nhận và được thấy bố.
Con là con gái lại là con út, mang danh con gái rượu nên được cả nhà chiều, nhất là ông bố tốt nhất vịnh Bắc Bộ của con. Con nhớ hồi bé, nhà mình nghèo lắm. Anh cả thì đi học xa từ hồi cấp hai. Tối tối, trong khi anh hai phải học bài thì con được cùng bố nằm trên chiếc phản gỗ ngoài sân và ngắm trăng. Con rất thích cái trò mát xa lưng bằng cách nhảy nhảy trên lưng bố ấy. Lúc đấy con bé tí, chứ mà béo như bây giờ chắc bố bị thoái hóa cột sống chắc luôn. Bố chỉ cho con các vì sao, kể cho con cả sự tích chị Hằng chú Cuội nữa.

Nhà mình có một xưởng để bố làm mộc nên con vẫn nhớ từng đêm, bố cõng con trên lưng từ nhà xuống xưởng để ngủ với bố mẹ. Lưng bố thấp và gầy, nhưng sao trong đôi mắt bé nhỏ của con nó dường như to lớn, săn chắc ghê. Con vẫn luôn tự hào vì bố làm nghề mộc. Đồ gỗ trong nhà mình chắc chắn không đụng hàng. Con còn nhớ có lần con tập tành làm một bông tuyết bằng gỗ để tặng cô bạn thân, không biết bạn ấy còn giữ không nữa! Tính ra con thừa hưởng hoa tay từ bố nên cũng hậu đậu ở mức chấp nhận được, cũng không đến nỗi chỉ biết nấu mì, luộc trứng.
Hồi xưa, con bé xíu, bố lo các con thiếu chất, đêm nào cũng soi đèn bắt cóc về làm thịt cho ba anh em ăn. Con bé nhất nhà mà nên bao giờ cũng được ăn phần hơn. Nhờ vậy nên lớn lên con cũng ít ốm vặt hơn hai anh. Mỗi tội con gái bố hơi tròn. Nhưng con gái không tự ti đâu, béo khỏe béo đẹp bố nhỉ?
Nhưng con sẽ cố gắng giảm cân, không phải để có eo con kiến hay chân dài để ai đó yêu con mà con muốn mình phải có một cơ thể thực sự khỏe mạnh bằng cách tập thể thao và ăn uống lành mạnh hơn. Con sợ bệnh tật, con sợ sự mất mát. Như năm năm trước con, các anh và mẹ từng trải qua. Mẹ khóc như ngất đi khi biết tin, còn chúng con còn không tin nổi vào tai mình. Tiếng sét đấy lại đánh trúng mái nhà chúng ta. Con đã luôn oán hận ông trời.
Nãy giờ con nói luyên thuyên gì thế nhỉ? Thật không nên nhắc đến chuyện không hay bố ha. Con kể bố nghe, bây giờ con đã tốt nghiệp đại học và đi làm rồi. Con thích công việc hiện tại lắm. Các đồng nghiệp rất vui vẻ, nhiệt tình và giúp đỡ con nhiều nữa. Con còn có một đứa bạn con chí cũng bẻ đôi, cơ mà cái bánh thì không chia đôi ấy ạ. Bạn ấy hư lắm bố nhé. Chuyên gia bắt nạt con thôi, bắt con ăn nhiều cho béo, xong tập nhiều cho khỏe. Hư bố nhỉ?
Giờ con có thể tự kiếm tiền chăm lo cho bản thân mình nữa rồi. Con gái bố giỏi không ạ? Mới ngày nào con mới là con bé nhà quê ra thành phố học, cái ngày đầu tiên ấy con còn nhớ như in. Đó là lần đầu con được đi tàu hỏa. Con bị say xe nặng lắm, nên đi tàu thì vẫn bị nôn thốc ra cả người. Nên bố phải ngồi yên, cho con gối đầu trên chân rồi ngủ để quên cơn buồn nôn. Đôi chân bố như tê cứng sau 200km. Con thấy, nhưng đứa trẻ như con lúc ấy, đâu hiểu đó là gì. Có đứa học sinh nào mà hạnh phúc bằng con không khi cả bố mẹ đều đưa đi thi đại học. Nhưng bố phải ở lại Hà Nội, bố đến nơi đó, nơi bây giờ con chỉ đi qua cũng thấy rùng mình. Con và mẹ bắt một chuyến tàu nữa ngược về đất cảng – Hải Phòng.
Con vẫn nhớ nguyên mùi vị bát phở Hà Nội đầu tiên con được ăn, bánh mì ở ga Hà Nội nữa, mẹ khen nó rất ngon, cả không khí thủ đô. Cảm thấy xinh đẹp quá. Vâng, đó là những ký ức về Hà Nội mà con thấy yên bình nhất. Dù sau đó con lên Hà Nội rất rất nhiều lần.

Vì con may mắn, hay để không phụ sự kì vọng lớn lao của bố mà con đã đỗ đại học vào năm ấy với số điểm suýt sao. Từ đó con quen với những chuyến tàu Hoa Phượng chạy Hà Nội - Hải Phòng mỗi tháng một lần vào cuối tuần. Con đi một mình với chiếc ba lô nhỏ, đến tòa nhà màu vàng ở Quán Sứ, nơi đó có bố của con. Tự nhiên giờ con thấy thèm bát cháo thịt với bí đỏ mà 10h sáng và 4h chiều con hay xếp hàng để nhận từ thiện. Thực ra con xin về để bố ăn đấy chứ, vì cháo từ thiện bao giờ cũng đủ chất và vệ sinh hơn hàng quán rong. Nhưng mà mỗi ngày truyền mấy lọ thuốc hóa chất vào người, bố mệt mỏi đến chẳng buồn ăn thứ gì. Nên con ăn cháo thay vì ra căng tin mua suất cơm 20 nghìn. Rồi, từng ngày bố càng gầy đi, tóc rụng nhiều hơn. Con còn tưởng tượng đến ngày tóc bố rụng hết như kiểu Phan Đình Tùng, trông bố con có còn đẹp trai không nhỉ? Nhưng, chưa đến lúc đó thì…
À, bố có nhớ có lần con thay ống thuốc không? Cái lần đầu tiên ấy ạ, con đã hậu đậu đến mức để mấy giọt thuốc còn dư bắn vào người chú nằm giường bên cạnh. May mà đó là lọ nước, chứ mà là hóa chất thì chắc to chuyện rồi. Đó là những lúc con cảm thấy hối tiếc nhất vì theo học kinh tế đấy bố ạ. Con luôn nghĩ giá như con học y, con sẽ chăm sóc bố tốt hơn và biết đâu con sẽ chữa khỏi căn bệnh quái ác đã hành hạ bố. Đã có những khi con thầm trách bố mẹ khi bắt con thi vào ngôi trường đó, mà không biết rằng vì con có thể ở nhà bác thay vì nhà trọ, chi phí cũng không đắt đỏ như đất thủ đô, và vì ở đó có anh trai chăm sóc và quan tâm đến con hơn, bố cũng yên tâm khi ở xa con, một nơi thực sự rất xa. Con đã từng ước giá như con học ở Hà Nội, bố có thể ngủ ở phòng con thay vì giường bệnh bé xíu chen tận hai ba người. Con cũng không phải nằm trên chiếc giường gấp ở hành lang bệnh viện lạnh lẽo đến rợn người. Con có thể nấu cơm, cháo hay bất cứ thứ gì bố thèm thay vì những hạt cơm khô cứng mua sẵn. Nhưng bây giờ con mới hiểu, bố chẳng bắt con vất vả lên chăm sóc bố, mà bố chỉ cần có người thân bên cạnh mình những lúc dường như không còn sức để chiến đấu với bệnh tật, để tiếp thêm sức mạnh cho bố, có thể vượt qua những nỗi đau đớn đó. Bố luôn nhường chăn ấm hơn cho con vì ngoài hành lang rất lạnh, bố bắt con mua suất cơm nhiều thịt cá ăn cho đủ chất. Có bữa truyền hóa chất xong, trước lúc về quê, bố còn dẫn con ra bờ hồ Hoàn Kiếm, ăn kem Thủy Tạ, con vẫn nhớ mấy cái kem ở đó bố ạ. Cả cái lần con được xem pháo hoa nhân đại lễ nghìn năm Thăng Long ấy ạ. Tiếc là lúc đó bố mệt nên không ra cửa sổ ngắm cùng con được.
Gần năm năm trôi qua, từ cái đêm bố nhìn con và hỏi “Ai đây?”, thì dường như chẳng còn nỗi đau nào lớn hơn có thể làm con gục ngã. Sao đêm hôm đó bố lại không còn nhận ra đứa con gái này nữa? Tại sao ông trời lại khiến mắt bố mờ đi, đầu óc bố không còn tỉnh táo nữa. Con vẫn luôn oán trách tại sao suốt bao năm qua. Tại sao là bố của con mà không phải là ai khác. Nhưng khi con bước vào đời, khi va vấp những sóng gió của cuộc sống con mới hiểu việc cho đi và nhận lại. Có lẽ bố đã hi sinh cả cuộc đời của mình để cho ba anh em con có được cuộc sống tốt hơn, đó là cái giá mà ông trời bắt chúng ta phải trả cho hạnh phúc phải không bố? Dù nó có quá đắt thì chúng ta đâu có quyền mặc cả. Khi bố đi xa, con còn chưa còn đủ lớn để biết đến chữ “chăm sóc, phụng dưỡng”. Nhưng bây giờ con đã khôn lớn, con sẽ luôn cố gắng sống thật vui vẻ, là một người có ích, là người con hiếu thảo. Con hứa!
Chắc là đọc đến đây, bố mỏi mắt lắm rồi nhỉ. Chẳng biết bố có mang theo cái kính độ gãy mất một gọng không nữa. Cả nhà vẫn luôn nhớ tới bố. Bố sống ở đó một mình, nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé. Khi rảnh con lại viết thư cho bố. Yêu bố!
Con gái của bố
© Tran Thi Dung – blogradio.vn
Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.



