Bóng dáng của hạnh phúc
2014-07-03 01:07
Tác giả:
Đã một tháng nay, hắn về ở trong ngôi nhà thờ tự của cha mẹ hắn tại một tỉnh miền Tây. Thật ra hắn chẳng phải là đứa con ngoan, thay mặt “phụ huynh” về chăm sóc mồ mả tổ tiên, bổn phận cháu đích tôn của dòng tộc. Trái lại hắn là kẻ “phá gia chi tử”. Hắn tham gia đua xe mà giang hồ gọi là “đi bão”, bị té gãy tay suýt chết khi chui vào gầm xe tải. Hắn nhảy nhót ở các vũ trường, rồi hút chích, nghiện ngập nặng…
Bố hắn là kiến trúc sư giỏi của thành phố. Cơ ngơi khi ông mất để lại cho mẹ hắn và hai anh em hắn rất nhiều: mấy căn nhà mặt phố và hai chiếc xe hơi. Thế nhưng trong khi em gái hắn ngoan hiền, học giỏi bao nhiêu thì hắn đổ đốn, sa đọa bấy nhiêu. Mẹ hắn thương hắn quá đến mức mù quáng. Cứ vướng vòng lao lý thì bà lại bỏ tiền ra đền bù xin bãi nại. Hắn ăn chơi hết tiền, cầm cố luôn hai chiếc xe hơi. Những căn nhà mặt phố với giá cho thuê mỗi tháng cả ngàn đô la, lần lượt phải bán đi vì ông “con trai” quý tử như hắn.

Có thể hắn còn tiếp tục trượt dài trên con dốc hoang đàng ấy nếu không có một ngày chính mắt hắn nhìn thấy mẹ hắn thổ huyết do chứng bệnh phổi. Bà lao tâm khổ trí vì hắn quá nhiều. Trong những ngày giành giật lại sự sống ở bệnh viện, mỗi lần mẹ hắn tỉnh, bà chỉ yêu cầu hắn thay đổi lối sống, đi cai nghiện và làm người tử tế để bà chết được nhắm mắt. Chính giây phút ấy, bản chất lương thiện trong hắn trỗi dậy. Hắn thề với người mẹ sẽ cai nghiện, sẽ làm người tốt. Và hắn quyết tâm làm thật ! Khi mẹ hắn xuất viện cũng là lúc hắn vào trại cai nghiện.
Sau hơn một năm, hắn đã cắt được cơn nghiện hoàn toàn. Hắn tự nguyện xin về ở ngôi nhà thờ tự của gia đình hắn nơi thị xã hẻo lánh miền sông nước, để hắn tránh xa đám bạn xấu…Cơn mưa bất chợt ào đến, cắt đứt dòng suy tư của hắn. Rất lâu rồi hắn mới có dịp ngắm mưa. Những giọt mưa đều đều chảy từ mái ngói xuống cái sân lát gạch đỏ au. Hắn chợt phát hiện ra hình thù những giọt mưa mỗi nơi mỗi khác thì phải ? Khi hắn ở trong nhà lầu, ở trong quán cà phê máy lạnh nhìn ra, giọt mưa không chảy thành giọt mà chảy thành từng dòng, ào ạt rơi nhanh xuống đất hoặc bám vào cửa kính. Nó có màu trắng rất chói chang, hào nhoáng… Khi ở nhà ngói giữa khu vườn tịch liêu như hôm nay, hắn thấy giọt mưa định hình thành từng giọt rõ rệt, rơi đều đều, chậm rãi. Giọt mưa miền thôn dã ánh lên màu xanh của cây lá, đủng đỉnh rời khỏi mái ngói rêu phong. Vài con gà nhà hàng xóm chạy qua đứng dưới tán lá chuối ở đầu cổng. Hắn thấy làng thật nhẹ nhàng.
Mưa tạnh, hắn bước ra ngoài hít thở không khí mát lành của đất trời sau mưa. Bỗng có tiếng hò của cô gái nhà bên cạnh:
“Chiều chiều ra đứng bờ ao
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”
Hắn nghe mà chạnh lòng. Cái ao sau nhà hắn bỏ hoang nhiều năm, cỏ mọc đầy. Thưở còn bé, mỗi lần về thăm ông bà, hắn nhớ là cá dưới ao nhiều lắm. Cả cô gái vừa hò lúc nãy từng là bạn hắn mỗi khi về đây nghỉ hè. Một tháng nay hắn gặp lại và trò chuyện rất tâm đắc với cô ấy. Người thôn nữ tuổi đôi mươi căng đầy sức sống, nói chuyện giản dị dễ mến. Mỗi ngày cô chèo ghe buôn bán nông sản, chiều tối lại trở về chăm sóc cho mẹ già và bốn đứa em. Gia đình họ nghèo nhưng hạnh phúc lắm. Đứng bên này cái hàng rào bằng tre có dây leo bám đầy, hắn thường nhìn vào cảnh cả gia đình ấy xum họp bên mâm cơm. Chắc chắn thức ăn sẽ không nhiều và ngon như gia đình hắn. Thế nhưng hắn không có được niềm hạnh phúc đơn sơ ấy từ rất lâu rồi. Hắn cũng chợt nhận ra gần đây hắn hay nhìn theo cô thôn nữ láng giềng. Lần này tâm hồn hắn rung động thật sự. Hắn thích đôi mắt hiền lành của cô ấy. Hắn thích chiếc áo bà ba xinh xắn cô mặc và hắn thèm được ngồi chung trong những bữa cơm sum họp của gia đình cô ấy. Đây là lần đầu tiên hắn suy nghĩ: tiền nhiều chưa chắc đem lại hạnh phúc. Nếu không biết sử dụng chúng sẽ chỉ đem lại bi kịch, khổ đau như cuộc đời hắn. Mắt hắn cay cay khi nhớ về mẹ và em gái. Hắn ngước nhìn những giọt mưa cuối cùng rơi từ mái tranh nhà hàng xóm nghèo. Hình như nó co hình ảnh những nụ cười của hạnh phúc gia đình.
- Hải Triều
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.



