Bất đồng về tiền bạc, gen Z lấn cấn liệu có nên cưới
2025-10-07 10:10
Tác giả:
Có những cặp đôi, trước ngưỡng cửa hôn nhân, mới giật mình nhận ra quan điểm tài chính của họ khác nhau một trời một vực.
***
Có những cặp đôi, trước ngưỡng cửa hôn nhân, mới giật mình nhận ra quan điểm tài chính của họ khác nhau một trời một vực. Những bất đồng, từ việc ai sẽ giữ tiền, đến việc ai sẽ lo chi phí sinh hoạt, thậm chí cả những chuyến đi chơi, đã trở thành rào cản lớn. Liệu tình yêu có đủ lớn để vượt qua hố sâu tiền bạc, hay những khác biệt này sẽ khiến họ phải băn khoăn liệu có nên cưới?
"Của chồng công vợ" hay "Tiền ai nấy giữ"?
Lan và Hoàng sắp cưới nhau sau hơn một năm hẹn hò. Lan tin rằng tình yêu của họ đã đủ vững chắc để cùng nhau xây dựng tổ ấm. Mọi chuyện đều suôn sẻ, cho đến khi họ ngồi lại để bàn bạc chuyện tài chính sau hôn nhân.
Hoàng thẳng thắn nói với Lan rằng anh sẽ không giao tiền cho cô giữ. Thay vào đó, hằng tháng, anh sẽ đưa cho Lan một khoản đủ để chi tiêu cho hai người, còn sau này có con, anh sẽ đứng ra lo mọi chi phí cho con cái. Về phần tiền lương của Lan, anh nói cô cứ tùy ý sử dụng. Thậm chí, việc báo hiếu hay chu cấp cho hai bên nội ngoại, anh đề xuất mỗi người lo chính cho gia đình mình, người còn lại chỉ đóng góp phụ.
Lan nghe xong, cảm thấy "cấn" cực độ. Trong suy nghĩ của cô, vợ chồng phải là một thể thống nhất, tài chính cũng vậy. Cô bộc bạch rằng: "Của chồng công vợ. Anh không đưa hết thì cũng nên đưa một phần để em còn yên tâm nuôi con chứ". Nhưng Hoàng lại không đồng tình. Cuộc tranh luận kéo dài nhiều ngày không có hồi kết.
Và cuối cùng, Hoàng chốt lại một câu đầy bế tắc: "Chắc mình không hợp, hai đứa suy nghĩ thêm xem sao!". Lan hoang mang, cảm giác như mình bị lấy về chỉ để "đẻ con và bao nuôi ăn ở". Cô tự hỏi, liệu cô có sai khi muốn cùng chồng làm chủ tài chính để xây dựng một gia đình đúng nghĩa?

Tình yêu hay gánh nặng tài chính?
Sơn vừa ra trường, lương khoảng 10 triệu đồng, còn My đang là sinh viên năm cuối. Mới yêu nhau được 8 tháng, nhưng Sơn đã cảm thấy "ấm ức" vì chuyện tiền nong.
Những chuyến đi chơi, du lịch, Sơn luôn là người "bao tất". Có lần đi du lịch, chi phí lên đến 5-7 triệu đồng, bằng cả tháng lương của anh. My không hề đề nghị chia sẻ và còn nghĩ rằng việc bạn trai bao là chuyện bình thường. Khi tặng quà, Sơn luôn mua những món có giá trị, còn My chỉ tặng lại những món đồ "linh tinh". Nếu Sơn tặng quà ít hơn, My lại trách móc.
Thậm chí, trong những lúc Sơn hết tiền, My lại nói: "Anh là đàn ông thì anh phải ga lăng chứ!". Điều khiến Sơn cảm thấy tổn thương nhất là khi anh tâm sự rằng đang "kẹt" tiền, My lại thẳng thừng nói: "Anh thấy nghèo thì thôi dừng lại đi, em không yêu người nghèo, em không yêu người không có chí". Những lời nói ấy khiến Sơn cảm thấy bế tắc và ấm ức. Anh nhận ra mình không còn tiền để lo cho bản thân, thậm chí là giúp đỡ gia đình, khiến anh cảm thấy "thật bất hiếu". Tình yêu của họ, thay vì là niềm vui, lại trở thành gánh nặng tài chính đè nặng lên vai Sơn.
Những câu chuyện trên cho thấy, quan điểm về tiền bạc có thể là một vấn đề nhạy cảm, làm rạn nứt cả những mối quan hệ tưởng chừng bền vững. Nếu một bên cho rằng tài chính là việc riêng của mỗi người, trong khi bên còn lại tin rằng phải có sự chia sẻ, mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi. Hôn nhân không chỉ là sự kết hợp của hai cá thể, mà còn là sự dung hòa của hai quan điểm sống, trong đó có cả cách quản lý tài chính.
Theo các chuyên gia, các cặp đôi nên cùng nhau trả lời những câu hỏi như: Ai sẽ là người quản lý chi tiêu? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho những khoản chi lớn? Tiền lương của mỗi người sẽ được dùng như thế nào? Cả hai có đồng ý về việc tiết kiệm và đầu tư chung hay không? Nếu không có câu trả lời rõ ràng, những cấn cái tiền bạc nhỏ cũng có thể trở thành rào cản lớn, khiến hôn nhân không chỉ còn là chuyện tình cảm mà là một bài toán kinh tế nan giải.
phunuvietnam.vn
Mời xem thêm chương trình:
Sống Một Cuộc Đời Hạnh Phúc Vì Chính Bản Thân Mình | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.






