Anh có về cùng em
2018-06-05 01:15
Tác giả:
Bỏ những xa hoa, ồn ào, đồ thị
Anh hãy về Yên Mô nha anh!
Về với Mai Sơn, Yên Thành, Yên Mạc
Gánh quả chợ chiều, rượu nếp, nem chua
Dẫu ngày về có lất phất hạt mưa
Áo anh ướt nhưng lòng anh chẳng ướt
Về với quê em Yên Thịnh xanh mướt
Thị trấn chưa giàu nhưng tình người thắm mượt
Không so đo những điều mất được
Sống rất hiền, nhã nhặn, nên thơ

Về với Yên Phong chiều tím mộng mơ
Cổng chợ Lồng ngay đây anh ghé
Bác bán hàng giao thương mau lẹ
Mớ rau, quả cà… một bức tranh quê
Về với Yên Hưng sao mà yêu đến thế
Đất tuy nghèo nhưng người hiếu học
Cha mẹ nuôi con – nghề đi sắt nặng nhọc
Sớm sớm, chiều chiều, chở giấc mơ hoa
Về với quê em, về với Yên Hòa
“Con sông Trinh êm đềm như dải lụa”
Mùa lễ hội những tiếng kèn, điệu múa
Lạc xứ sở nào cũng không lẫn quê hương
Về với quê em Khánh Thịnh, Khánh Dương
Giọng nói đặc trưng, thuốc lào đồng nội
Anh đi đâu, dừng chân đừng về vội
Bún dẻo quê mình, em san nửa thành hai
Thẳng xuống Yên Lâm, Yên Đồng, Yên Thái
Đất làm mầu, mùa lạc, ngô khoai
Giọng hát câu hò ngân vang Hồ Đồng Thái
Anh thấy say lòng, muốn nán lại phải không?
Về với Yên Từ thấy lòng mình nhẹ bỗng
Chân anh bước trên con đường gạch đỏ
Báo bản anh về hồn dân tộc còn đó
Anh có thấy yên bình, một thoáng quê hương
Sớm hôm mai mình ngược lên Khánh Thượng
Em dẫn anh đi ăn hàng chợ Bến
Bánh mật, bánh gai… ủ tình thương mến
Anh nếm vào, một chút anh say
Em dẫn anh về Yên Thắng chiều nay
Sân Gôn, Đồi Dù, Hồ xanh bát ngát
Ngắm hoàng hôn đôi lứa mình cùng hát
Câu hát yêu đời vang mãi tận chân mây
Về Yên Mỹ mùa gạo tháng ba này
Anh sẽ thấy nơi đầu làng đỏ rực
Cuộc sống ngoài kia bỗng bỏ ngoài lồng ngực
Chân chất hồn quê, khao khát đi về…
Về với Yên Nhân để thức tỉnh cơn mê
Chùa Phương Nại khai anh tâm trí sáng
Để mai đây trên đường đời trơn láng
Anh sẽ lớn nhiều vì có quê hương
Yên Mô là nơi mẹ em dạy phải thương
Yên Mô là nơi cha anh dặn phải nhớ
Yên Mô là nơi mình cùng chung hơi thở
Dẫu có nghèo xin chớ khinh chê
Yên Mô là nôi sau một giấc ngủ mê
Ai cũng lớn mặc dù từng bé xíu
Yên Mô là nơi cho đời thêm hiền dịu
Chốn xa hoa… ta cần cõi đi về….
… Anh có về Yên Mô quê em?
© Trang Vũ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.







