Phát thanh xúc cảm của bạn !

You raise me up

2015-07-25 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Ở trên đời này, bạn đã gặp ai mà trước người ấy, bạn không e ngại bộc lộ bản thân trong những phút giây yếu đuối nhất của mình, không e ngại trao và nhận một vòng tay siết chặt, không e ngại tựa đầu vào bờ vai người ấy hay thậm chí oà khóc trên nơi bình yên đó?

***



Nghe bài hát You raise me up (Westlife)

Mới chỉ ra đời từ năm 2001, nhưng You raise me up đã có một chỗ đứng chắc chắn trong lòng người nghe nhạc bằng giai điệu thật tuyệt vời bên cạnh phần ca từ giản dị, giàu tính tượng trưng. Dường như tất cả chúng ta đều có thể nhìn thấy mình ở trong ca khúc ấy.

When I am down and, oh my soul, so weary
When troubles come and my heart burdened be


Có khi nào bạn cảm thấy chán nản, tâm hồn rã rời, bao điều phiền muộn kéo đến như những đám mây đen, phủ kín, đè nặng lên trái tim mình không? Và nếu đã từng thì bạn sẽ làm gì để thoát khỏi tình trạng ấy? Tâm sự với bạn bè, nghe nhạc, xem phim, chơi thể thao để người mệt lử hay đi dạo phố, mua sắm và quên đi ưu phiền?

Then, I am still and wait here in the silence
Until you come and sit awhile with me.


Nhân vật "tôi" trong You raise me up đã chọn cho mình giải pháp là lặng lẽ ngồi đợi chờ một người đến. "Người ấy" là ai? Có phải là bất cứ ai cũng được, miễn sao ai đó đến ngồi bên cạnh mình, như ước muốn mỗi khi ta cô độc đến cùng cực hay không?

You raise me up, so I can stand on mountains
You raise me up, to walk on stormy seas

you raise me up

Không. "Người ấy" hẳn là một nhân vật giữ vai trò đặc biệt và có ý nghĩa với "tôi" lắm. Bởi không phải ai cũng có thể vực dậy tinh thần của "tôi", khiến việc đứng hiên ngang trên đỉnh núi cao dưới gió lốc hay băng qua vùng biển đầy bão tố không còn là vấn đề với "tôi" nữa. Dường như có điều gì đó hơi cường điệu và bốc đồng ở đây, nhưng nó không quan trọng. Quan trọng là khi ở bên "người ấy", tinh thần của "tôi" đã khá hơn trước. Chưa hết...

I am strong, when I am on your shoulders
You raise me up: To more than I can be.


À, thì ra "người ấy" không phải là một nhân vật đặc biệt của "tôi" đâu. "Người ấy" phải là ai đó cực kỳ đặc biệt, có một không hai, không thể thay thế trong trái tim, trong tâm hồn "tôi" nữa kia. Tại sao vậy?

Tại sao ư? Ở trên đời này, bạn đã gặp ai mà trước người ấy, bạn không e ngại bộc lộ bản thân trong những phút giây yếu đuối nhất của mình, không e ngại trao và nhận một vòng tay siết chặt, không e ngại tựa đầu vào bờ vai người ấy hay thậm chí oà khóc trên nơi bình yên đó? Không những thế, người ấy còn mang đến cho bạn sự mạnh mẽ và niềm tin để làm được những điều tưởng chừng ngoài khả năng của bản thân.

Cá nhân mình cho rằng, thật sự là rất rất may mắn cho ai gặp được một "người ấy" như vậy trong đời. Và nếu xét trên khía cạnh tình cảm lứa đôi thì những giây phút nâng đỡ tinh thần nhau như thế này là khi người ta cảm nhận rõ rệt nhất về tình yêu.

Đến đây, chắc hẳn bạn sẽ có một câu hỏi: vậy liệu "người ấy" có thể là ai của "tôi" nhỉ? Là người yêu, là người cha, người mẹ hay là một người thầy, người cô, người bạn không thể nào quên? Là một con người cụ thể hay là một hình tượng, một đức tin vào Chúa trời hoặc các đấng tối cao khác? Không phải bất cứ ai cũng có thể, nhưng có thể là bất cứ điều gì như vừa kể.

Trong phiên bản gốc, You raise me up còn có một đoạn lời nữa như sau:

There is no life - no life without its hunger
Each restless heart beats so imperfectly
But when you come and I am filled with wonder,
Sometimes, I think I glimpse eternity.


Cuộc sống không thể thiếu những khát khao, và mỗi khi trái tim "tôi" sai nhịp thì "người ấy" lại đến cùng với sự kỳ diệu khiến "tôi" thoáng nghĩ đến sự vĩnh hằng... Ca từ mang tính triết lý và nghe có vẻ hơi khó hiểu mang hơi hướng tôn giáo; nhạc đến đây cũng đổi tông khác. Trong khá nhiều bản thu âm của You raise me up, khi tới khúc này, người ta đã dạo nhạc thay cho giọng hát của ca sĩ.

You raise me up được Rolf Løvland (nam thành viên của Secret Garden) viết nhạc và Brendan Graham phổ lời, Brian Kenedy là ca sĩ trình bày bản thu âm đầu tiên của ca khúc này. Giai điệu của You raise me up tuy mang âm hưởng dân ca Ireland nhưng nghe nó lại giống một bản thánh ca, thêm vào đó là sự ngọt ngào du dương của pop-ballad và những đoạn ngân nga cao vút của opera.

Chính vì những điều ấy mà You raise me up là ca khúc yêu thích của các ca sĩ thuộc dòng popera - những người có chất giọng opera chuyển sang hát pop. Có thể kể ra đây là Russell Watson, Josh Groban, ban nhạc Il Divo...

Thực sự thì trong các ca sĩ, ban nhạc hát You raise me up, mình vẫn chưa thấy ai có thể diễn đạt cho ra cái chất bi tráng, nhất là đoạn cuối khi cảm xúc của nhân vật "tôi" vỡ oà và mãnh liệt, có thể nói là ở trạng thái hạnh phúc đến phát khóc. Hy vọng một ngày nào đó sẽ được nghe Andrea Bocelli hát You raise me up.

Quen thuộc với mọi người nhất có lẽ là You raise me up do Josh Groban, Westlife hay Celtic Women trình bày. Tuy nhiên mình vẫn có cảm tình với bản do cô bé 16 tuổi Andrea Ross trình bày hơn cả, nghe như em đang hát về mẹ, đôi chỗ còn hơi cứng nhưng phải nói rằng giọng em rất đẹp. Chắc 5, 6 năm tới, khi trải qua những vấp váp và giọng hát phát triển hơn, Andrea Ross sẽ thể hiện You raise me up có hồn hơn nữa.

Theo Nhacvietplus


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.


yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top