Viết về mẹ bao nhiêu chữ cũng không đủ
2015-08-12 01:00
Tác giả:
Ngày mưa. Tôi ngồi viết mấy dòng này vì biết mẹ sẽ không bao giờ đọc được.
Sáng nay ra phố thấy người ta bày bán nhiều hoa. Nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cái điều vô lý rằng tôi chưa bao giờ tặng hoa cho mẹ. Tôi cho rằng nó hơi phù phiếm. Nhớ mỗi lần hỏi mẹ muốn được tặng gì, mẹ đều bảo mẹ không cần gì cả. Mẹ không đi đâu chơi nên không cần quần áo đẹp. Mẹ làm việc suốt ngày nên cũng không có thời gian giải trí.
Tôi ít khi chủ động gọi điện cho mẹ, vì mặc định mẹ sẽ gọi. Mẹ hỏi han mấy câu quen thuộc mà nhiều lúc làm tôi cáu. Hai mẹ con chỉ nói chuyện vài phút về công việc rồi thôi. Tôi không chia sẻ khó khăn với mẹ bao giờ.

Lạnh lùng thế, nhưng thương thì cũng nhiều. Nhớ hồi cấp một đêm tôi hay thức nghe mẹ lầm rầm kể chuyện với ai đó, tôi khóc ướt gối nhưng không để ai biết. Mẹ kể ngày bố mẹ mới cưới, hai vợ chồng mười ngày ra ở riêng không có nhà cửa, hay đi ngủ chỗ nọ chỗ kia, rồi ước mơ có cái lều ở tạm. Đói là chuyện hàng ngày, nhưng nghèo nên người ta khinh, người ta cũng không thèm đoái hoài. Có lần bà mắng vì mẹ trót hái rau khoai trong vườn nhà bà. Lần khác bác dâu kêu gào từ đầu nhà đến tận cuối ngõ vì mẹ lỡ lấy mảnh chăn rách của bác làm tã lót cho tôi. Có khi thì là mẹ ngất trong ruộng thuốc lào vì cả ngày không ăn gì mà phun thuốc sâu hoài trong đó. Còn có một lần khác mẹ đi bệnh viện một tháng nhưng cũng chỉ có một mình, bà bắt bố tôi về nhà vì không có ai làm mà nuôi hai đứa. Ngày mẹ đi bệnh viện về, mẹ khóc vì tôi với thằng em lấm lem bữa đói bữa no lê lết bên cửa nhà hàng xóm. Có người thương, có người không, nhưng không ai giúp được gì, nên mẹ luôn cố kiên cường lau nước mắt rồi sống tiếp. Tôi chắc chắn có nhiều lúc mẹ muốn từ bỏ, nhưng vì còn tôi với đứa em nên mẹ không đành lòng. Người ta cũng bảo với tôi là mẹ đã từng uống thuốc sâu rồi, nghe thảm thế, từ hồi bé tí ấy tôi đã biết cười nhạt mà lờ đi.
Buồn cũng buồn nhiều. Ngày bố mẹ có cái nhà bằng rơm rồi, vì chuyện lặt vặt bố lại mang đốt đi mất. Hồi đó tôi được vài tuổi, nhưng vẫn nhớ như in cái cảnh tay cầm con búp bê cháy rụi chỉ còn mỗi cái đầu ngồi một góc vừa buồn vừa tủi, dù cũng chẳng hiểu mấy cái sự đời, rằng chỉ vì nghèo quá nên mọi sự mới thế. Ngày đó, ngày mà cái nhà đất ước mơ của bố mẹ thành đám than tan hoang, Mẹ vẫn cắn răng sống tiếp.
Thăng trầm cũng không kể hết. Bao nhiêu thăng trầm mẹ đi cùng bố, mẹ chạy theo đến mức mệt nhoài kiệt sức. Lúc bố có chút sự nghiệp, mẹ cặm cụi làm lo tiền nợ, tiền thuế, tiền công nhân. Rồi đến lúc bố chẳng còn gì, mẹ vẫn ngày ngày dậy sớm làm lụng cóp nhặt. Mẹ đã chạy theo bố hết nửa quãng đời, rồi lại chạy theo đứa con gái mà mẹ coi là ngang ngạnh không cách nào khuyên bảo. Có khi tôi mải mê công việc quá chẳng còn nhớ đến mẹ ở nhà vẫn mong ngóng một cuộc điện thoại, chưa nói đến việc tôi ít khi về nhà. Mỗi lần về nhìn thấy mẹ, tôi có chút sợ hãi khi thấy mẹ tôi đang già đi, điều mà tôi vẫn tự cho là không xảy ra.

Rồi người ta phải đi mất bao lâu cho hết cái vòng luẩn quẩn, rồi tôi sẽ phải sống tốt thế nào để thấy mình xứng đáng với những chuỗi ngày cơ cực ấy, còn mẹ sẽ dõi theo chúng tôi thêm được bao lâu. Tôi không biết.
Điều tôi ý thức được là những gì tôi đang viết ra đây tôi chưa từng dám và chưa từng nghĩ mình sẽ chia sẻ với mẹ. Như những đứa con lạnh lùng khác, tôi chọn cách gói ghém yêu thương lại để làm động lực sống, khi tôi vẫn đang bước chênh vênh trên sợi dây mỏng manh của cuộc đời. Có mẹ luôn đứng đó, nhìn theo và động viên.
Với mẹ, tôi biết mọi mọi từ ngữ văn vẻ đều là vô nghĩa. Với mẹ, viết bao nhiêu cũng không đủ.
© Jaxtina Hoang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.