Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tự khúc đan khăn

2011-01-18 17:07

Tác giả:


Blog Việt

Lời tác giả: “Em trả anh về với gia đình mình - Đường rộng thênh thang mình em bước - Khép lại yêu thương những ngày tháng bên người!”

Cần một bàn tay níu giữ bàn tay

Cần vô ưu đêm xoay mình bớt vắng

Cần anh trở về với nụ cười tươi nắng

Cuộn len lăn trong đêm trắng ru tình…

 

Khoảng cách vô hình, khoảng cách lặng thinh

Anh xa quá, chỉ một mình em biết

Có người rất khờ, cứ chìm trong mải miết

Cuộn len ngắn dần… sao tuyệt vọng dài thêm…

 

Lặng lẽ thu mình trong tiếng mưa đêm

Nhớ anh quá

thèm ấm êm tay ấy

Nhớ anh quá

thèm nép mình tin cậy

Cuộn len thở dài… thức dậy một hừng đông.

 

Đã qua đêm rồi, anh có biết không…?

Sớm nay nắng, tuyết từng bông bay nhẹ

Chợt tiếng thở dài vừa rơi khe khẽ

Cuộn len co mình, be bé, tội tình chưa…

 

Cuộn len hết rồi, còn lại một tâm len

Bé xíu như em, nhỏ nhen, ích kỷ

Muốn vòng khăn quấn tình vào mộng mị

Thảng thốt nhận ra

đường ấy

chỉ riêng mình…

 

Ảnh minh họa: crxshing-d33cuo6

Em đọc bài thơ này trong một ngày trời Hà Nội lạnh căm. Hai tay em tê cóng vẫn tỷ mẩn thức cả đêm để đan khăn cho anh, để kịp sưởi ấm cho anh trong những ngày lạnh giá. Người ta nói rằng khăn tượng trưng cho sự chia ly. Em thấy đúng như vậy, nên em đan khăn làm món quà cuối cùng tặng người trước khi em khép lại hết yêu thương. Anh có biết về chùm sáng phân kỳ không? Hội tụ ở một điểm rồi xa nhau mãi mãi, anh và em như hai tia sáng trong chùm sáng đó, rồi sẽ mãi chỉ nhìn thấy nhau mà chẳng thể nào gặp nhau được nữa. Em đã yêu anh, yêu rất nhiều, có đôi lúc em tưởng rằng em yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình. Em đã từng mơ về một ngày nào đó em được mặc váy cô dâu, sánh bước bên anh mỉm cười rạng rỡ. Em đã từng mơ về một ngôi nhà nhỏ, có ban công nhìn ra một khu vườn xanh mát, trong ngôi nhà đó có anh và em, để mỗi ngày, em đứng trên ban công đó đợi anh đi làm về, để vờ như không biết, để anh đến từ đằng sau, vòng tay khẽ ôm em, để em xoay người dụi đầu vào vai anh nũng nịu. Nhưng rồi… em chợt nhận ra rằng… giấc mơ sẽ mãi chỉ là giấc mơ…con đường mà em đang đi sẽ chỉ có một mình em bước, anh chỉ có thể dõi theo mà chẳng thể bước cùng em. Anh… mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về em. Hạnh phúc vỡ tan, em bật khóc! Em đã từng nghĩ rằng em có thể chấp nhận hai chữ “nhân tình ” mong manh, em đã nghĩ rằng em có thể từ bỏ hết tất cả, chỉ cần có anh, nhưng em chẳng thể. Em không thể chịu được những ngày cuối tuần nhìn mọi người tay trong tay sánh bước bên nhau còn em một mình, lang thang hết con phố này đến con phố khác, anh chẳng thể đi cùng em, bởi thời gian đó anh còn phải dành cho gia đình. Em chẳng thể chịu được cả ngày dài sống trong chờ đợi, mong ngóng, nghe một tiếng bước chân vô tình đi qua cũng tưởng rằng đó là tiếng bước chân anh, nhưng đợi mãi, đợi mãi… cuối cùng những gì em nhận được chỉ là một cái tin nhắn anh bận đi đâu đó với vợ. Em cũng chẳng thể chịu được mỗi khi cạnh em, anh “hồn nhiên” kể về gia đình anh, anh có biết rằng những lúc đó em mỉm cười mà trong lòng đau nhói. Anh có biết rằng, mỗi khi bên cạnh anh em luôn mỉm cười hạnh phúc, nhưng những lúc chỉ có một mình em với căn phòng trống vắng, biết bao lần em khóc nức nở? Em đi, bởi em biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ bỏ hết tất cả những gì anh đang có để đến với em. Em đi bởi em không muốn trong mắt mọi người em trở nên đáng ghét bởi là kẻ đi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Em đi bởi em mệt mỏi với những ngày tháng sống trong chờ đợi, bởi em chẳng còn nước mắt để khóc cho anh nữa, em kiệt sức rồi, cần lắm một vòng tay níu, cần lắm một bờ vai dựa, nhưng anh chẳng thể cho em. Rồi không gian và thời gian sẽ hàn gắn dần nỗi đau của em, em còn trẻ để bắt đầu một tình yêu mới, hạnh phúc và có tương lai hơn tình yêu mà em dành cho anh phải không anh? Nhật ký những ngày tháng yêu người em khép lại, quên hết những hạnh phúc và đau khổ ngày tháng bên anh để bắt đầu một cuộc sống mới.

Ảnh minh họa: vi.sualize

Ở nơi xa ấy, anh hãy cầu chúc cho em – một người con gái đã từng rất yêu anh được hạnh phúc anh nhé! Em cũng sẽ luôn cầu Chúa phù hộ cho gia đình anh được hòa thuận êm ấm. Tạm biệt anh, người em đã từng yêu dấu!

  • Gửi từ email TNB - yeuthuongmongmanh_129@

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn đồng gửi blogviet@vietnamnet.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

back to top