Trưa vắng
2015-09-12 01:00
Tác giả:
Nghe bài hát Trưa vắng (Mỹ Linh)
"Trưa nay phố xá đầy nắng, riêng em với con đường vắng, biển ngoài kia sóng nói thầm, nói thầm rằng em nhớ thương anh...”. Giai điệu bài hát cất lên làm lòng tôi xốn xang, một cảm xúc khó tả.
Giữa phố biển trưa nay chỉ có mình “em” cùng với biển, mây, gió. Mình em chờ anh, đợi anh giữa cơn nắng buổi trưa dù “Vẫn biết mây trời bay về một nơi xa, vẫn biết anh giờ đây ở một nơi xa, vẫn thương thật nhiều, vẫn yêu thật nhiều”. Nhưng lòng em không buồn, không giận, không trách vì “trưa nay phố biển đẹp như mơ”.
Cảm ơn nhạc sĩ Huy Tuấn, nhạc sĩ Dương Thụ, đã đưa ta đến một phong cảnh thật đẹp, trưa nắng nhưng không vắng, trưa vắng nhưng không nắng, vì đã có những bước chân vô hình cùng “em” dạo bước, cùng “em” chiêm nghiệm buổi trưa huyền ảo. Biển vẫn thì thầm, thì thầm lời yêu thương của từng cơn sóng nối nhau gởi vào bờ. Gió đưa mây bay đi để rồi gió phải nhờ hàng phi lao gọi mây trở lại nơi đầy ắp kỷ niệm, mây cũng như anh cứ lang thang để gió phải đợi, anh cứ phiêu du chốn nào để “trưa nay phố biển mình em thôi”. Từng câu, từng chữ của bài hát đã đưa tôi trở lại miền quê yêu dấu nơi nhiều kỷ niệm.

Ca từ nghe gần gũi, trải nhưng không sáo rỗng, lời hát tha thiết như ru lòng người, sử dụng hình ảnh quen thuộc gắn bó với mọi người, cảnh vật tĩnh nhưng không tĩnh, cách hòa âm làm cho con chữ nhảy múa lúc chậm, lúc trầm, lúc bổng, ngân nga, da diết, thể hiện được “phần hồn lẫn phần xác” của bài hát. Vẫn biết, vẫn biết và vẫn biết, nhưng em vẫn luôn hy vọng, vẫn luôn chờ mong dù “vẫn biết anh chẳng như lời anh đã nói”. Tình yêu cũng giống như buổi trưa nắng lúc ngột ngạt, lúc mệt mỏi. Nhưng buổi trưa trong bài hát này đã có điểm tựa là biển pha thêm những nét chấm phá lên bức tranh là hàng phi lao, gió, mây, làm xoa dịu và lắng đi tất cả nên “gió không ngừng thổi, áng mây bồi hồi vẫn không ngừng trôi” và “để trưa nay phố biển đẹp như mơ”.
Chất giọng truyền cảm, ấm áp của cô ca sĩ đất Hà thành – Mỹ Linh đã thổi vào bài hát một luồng gió mới, êm dịu mà ở đó mọi người đồng cảm với nhau. Bây giờ ta mới hiểu vì sao là “trưa vắng” mà không phải là “trưa nắng”. Không sai nếu cho rằng “âm nhạc là nghệ thuật thời gian”, bài hát vẫn còn vang đọng mãi trong lòng người yêu nhạc mỗi khi nghe.
Theo Nhacvietplus
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.


