Trưa vắng
2015-09-12 01:00
Tác giả:
Nghe bài hát Trưa vắng (Mỹ Linh)
"Trưa nay phố xá đầy nắng, riêng em với con đường vắng, biển ngoài kia sóng nói thầm, nói thầm rằng em nhớ thương anh...”. Giai điệu bài hát cất lên làm lòng tôi xốn xang, một cảm xúc khó tả.
Giữa phố biển trưa nay chỉ có mình “em” cùng với biển, mây, gió. Mình em chờ anh, đợi anh giữa cơn nắng buổi trưa dù “Vẫn biết mây trời bay về một nơi xa, vẫn biết anh giờ đây ở một nơi xa, vẫn thương thật nhiều, vẫn yêu thật nhiều”. Nhưng lòng em không buồn, không giận, không trách vì “trưa nay phố biển đẹp như mơ”.
Cảm ơn nhạc sĩ Huy Tuấn, nhạc sĩ Dương Thụ, đã đưa ta đến một phong cảnh thật đẹp, trưa nắng nhưng không vắng, trưa vắng nhưng không nắng, vì đã có những bước chân vô hình cùng “em” dạo bước, cùng “em” chiêm nghiệm buổi trưa huyền ảo. Biển vẫn thì thầm, thì thầm lời yêu thương của từng cơn sóng nối nhau gởi vào bờ. Gió đưa mây bay đi để rồi gió phải nhờ hàng phi lao gọi mây trở lại nơi đầy ắp kỷ niệm, mây cũng như anh cứ lang thang để gió phải đợi, anh cứ phiêu du chốn nào để “trưa nay phố biển mình em thôi”. Từng câu, từng chữ của bài hát đã đưa tôi trở lại miền quê yêu dấu nơi nhiều kỷ niệm.
Ca từ nghe gần gũi, trải nhưng không sáo rỗng, lời hát tha thiết như ru lòng người, sử dụng hình ảnh quen thuộc gắn bó với mọi người, cảnh vật tĩnh nhưng không tĩnh, cách hòa âm làm cho con chữ nhảy múa lúc chậm, lúc trầm, lúc bổng, ngân nga, da diết, thể hiện được “phần hồn lẫn phần xác” của bài hát. Vẫn biết, vẫn biết và vẫn biết, nhưng em vẫn luôn hy vọng, vẫn luôn chờ mong dù “vẫn biết anh chẳng như lời anh đã nói”. Tình yêu cũng giống như buổi trưa nắng lúc ngột ngạt, lúc mệt mỏi. Nhưng buổi trưa trong bài hát này đã có điểm tựa là biển pha thêm những nét chấm phá lên bức tranh là hàng phi lao, gió, mây, làm xoa dịu và lắng đi tất cả nên “gió không ngừng thổi, áng mây bồi hồi vẫn không ngừng trôi” và “để trưa nay phố biển đẹp như mơ”.
Chất giọng truyền cảm, ấm áp của cô ca sĩ đất Hà thành – Mỹ Linh đã thổi vào bài hát một luồng gió mới, êm dịu mà ở đó mọi người đồng cảm với nhau. Bây giờ ta mới hiểu vì sao là “trưa vắng” mà không phải là “trưa nắng”. Không sai nếu cho rằng “âm nhạc là nghệ thuật thời gian”, bài hát vẫn còn vang đọng mãi trong lòng người yêu nhạc mỗi khi nghe.
Theo Nhacvietplus
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?