Trái tim mình kề nhau và luôn cùng nhịp đập
2015-05-13 08:30
Tác giả:
Nghe bài hát "Anh chàng răng sún" (Phan Đinh Tùng)
Anh – cậu bạn lớn lên cùng làng, học cùng lớp với em từ ngày mẫu giáo và giờ là người đàn ông mà em yêu thương.
Còn nhớ, ngày hai đứa mình còn bé tý, thỉnh thoảng em vẫn hay xuống nhà anh để chơi đồ hàng, không phải với anh mà với bà chị và cô em gái của anh. Những kí ức về những buổi bán buôn tấp nâp ấy vẫn còn nguyên vẹn trong em nhưng mặc nhiên dù có tua đi tua lại bao nhiêu lần thì mảng kí ức về anh của ngày đó trong em không khác gì một đoạn băng trắng. Vốn dĩ, ngày ấy chả đứa nào ưa đứa nào. Bởi với em, anh chẳng khác gì mấy cậu bạn choai choai tồ tẹt mà em biết, còn với anh, em cũng chỉ là một con bé nhiều chuyện, xấu xí, đen nhẻm nhưng lúc nào cũng được phụ huynh nêu gương sáng khi bàn về chuyện học hành. Mà cũng chả hiểu tại sao ngày ấy lũ bạn cùng lớp lại có thể gán ghép hai đứa với nhau để rồi hai đứa cứ tránh nhau như tránh tà trong một thời gian khá dài.
Lên cấp ba chuyện học hành khiến hai đứa còn không có thời gian gặp mặt và quên luôn cái vụ gán ghép của bạn bè. Bước chân vào đại học, cả hai lại càng không liên lạc gì. Ra trường, kẻ bắc, người nam bộn bề công việc với vô vàn những mối quan hệ mới dường như hai đứa không có chút xíu thời gian hay tình cảm nào dành cho nhau. Có chăng, hai đứa chỉ gặp nhau mỗi năm một lần về quê vào dịp tết, vẫn chạm mặt nhau trên một con đường, vẫn ngại ngùng như ngày còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng bâng quơ câu chào và đôi lời hỏi han.
Vậy mà, bỗng một ngày tháng ba Tây Nguyên đầy gió, anh xuất hiện ở phố núi với lời yêu. Tiễn anh ra sân bay, em vẫn còn bỏ ngõ một lời yêu nhưng lòng đã bâng khuâng một nỗi niềm khó tả, còn trái tim đang đánh những nhịp khác thường... Và rồi, em phản bội lại lời thề với đứa bạn thân là không bao giờ yêu người cùng tuổi: Em đem lòng yêu anh. Từ “tau – mi”, mình chuyển sang “anh – em” đầy ngượng nghịu.
Và giờ đây, khi hơn một năm đi về giữa hai miền Nam – Bắc, tình yêu trong ta cứ lớn dần lên. Mặc cho những tủi hờn, nhung nhớ của những tháng ngày yêu xa, trái tim mình vẫn luôn gần kề nhau và luôn cùng nhịp đập.
Yêu anh!
Người con gái anh yêu.
© Binh Phan – blogradio.vn
MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU THÔNG TIN VỀ CUỐN SÁCH MỚI NHẤT CỦA BLOG RADIO
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?