Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi là của mẹ

2009-10-29 11:08

Tác giả:


Blog Việt

Mẹ

Ngày mẹ sinh con ra, con là đứa bé rất đẹp, đẹp đến nỗi nhiều người phải ghen: Sao con trai mà đẹp hơn con gái. Con xinh xắn, ngoan ngoãn và không hay quấy rầy. Con hay ăn chóng lớn. Nhìn con mỗi ngày mỗi khác lòng mẹ vui biết bao nhiêu. Ôi! Con quý, con yêu của mẹ.

Mẹ nhìn môi con đỏ véo von đủ chuyện, mẹ vui mừng xiết bao. Mẹ nhủ: Chỉ mình con và một mình con thôi nhé. Mẹ cho con tất cả. Con hát là chính mẹ đang hát, con học ăn cũng là mẹ ăn.

Hơn mười hai tháng tuổi con biết đi, và tháng sau con bập bẹ gọi ba. Mỗi chiều ba cho con ngồi chiếc xe máy và đẩy con đi chơi trong xóm ngày nào không được đi là con khóc vậy là ba lại cho con đi hóng mát buổi chiều. Chẳng may trong ngày đi chơi ấy con lây bệnh của bé trong xóm. Đang đi và nói nói cười cười thế mà sau mấy ngày sốt con không ngồi nổi. Người con gầy tọp đi. Bác sĩ cho con uống thuốc nhưng con không bớt. Sau đó là di chứng để lại trên thân thể con. Con không ăn nổi. Mẹ nhỏ cho con từng giọt sữa một mà lòng mẹ tê tái, nước mắt mẹ chảy dài. Mẹ muốn có bà tiên, ông bụt hiện xuống để mẹ xin: "Hãy cho con tật nguyền cỡ nào cũng được miễn con cuả con được như xưa." Nhưng tiên bụt không hiện ra và mẹ vẫn chăm con bằng từng hạt sữa nhỏ nhoi.

Tối con không hề ngủ. Con khóc ra rả. Ba mẹ thay nhau bế bồng mà con vẫn không chịu ngủ. Con khóc đến khi con không khóc nổi nữa con chỉ còn rên nho nhỏ như tiếng mèo kêu. Con lả đi mẹ đứng dựa lưng vào vách tường cho bớt mỏi thì con lại giật mình khóc ré lên và mẹ lại phải đi đi lại lại ru con. Suốt đêm, từ đêm này qua đêm khác con khóc và không ăn. Ba chưa bao giờ mua quà cho mẹ mà ngày ấy ba đi mua cho mẹ đôi guốc bằng gỗ trắc. Guốc cao và nặng. Mẹ cầm đôi guốc mẹ nghĩ chắc mình đi cũng vài năm mới có mòn được. Thế mà con ơi, chỉ trong một tháng đôi guốc cao 4 phân mòn vẹt đế không còn dùng được. Mẹ dỗ con nhiều như thế mà con đâu chịu ngủ. Mẹ ru bao nhiêu đêm con vẫn thức. Có lúc mẹ nghĩ con không thành người để ở với mẹ mãi mãi nhưng mẹ vẫn chăm sóc con từng giây một.

Vài tháng trôi qua con bủng beo như con mèo ướt, ba mẹ xanh như tàu lá. Mẹ nhìn con nằm mà mắt cứ khóc. Con ơi vượt lên đi con. Từng giây mẹ vẫn truyền hơi ấm cho con, truyền sức lực mà mẹ có được cho con. Rồi một ngày con đòi ăn. Con uống một hơi được 30ml sữa. Mẹ vui quá và hôn con. Con cố lên mẹ luôn bên cạnh con.

Dần dần con tỉnh ra và bớt khóc, con ăn được chút cháo. Mẹ biết con ở lại với mẹ. Ba mẹ mừng biết bao nhiêu.

Ảnh minh họa: raysoda

Con

...

Những ngày tiếp theo ba mẹ tôi lại nhịn ăn, bớt mặc để có tiền chăm chút cho tôi. Những gì bổ nhất, ngon nhất mẹ tôi đều nấu cho tôi ăn. Tôi lại tập ngồi rồi tập đi. Chập chững lần nữa tôi vào đời. Nhưng tôi không lớn được. Tôi bé như con nhái bén. Tôi khỏe và đi học trước tuổi cho phép đến trường. Tôi vẫn học giỏi. Lãnh phần thưởng tôi phân phát cho bạn bè về đến nhà chỉ còn tờ giấy gói. Mẹ tôi hỏi rồi cười xoa đầu tôi.

Con nhái bén lại leo lên đại học. Mẹ tôi lại nhịn ăn mặc để dành tiền mua sách vở cho tôi và nhất là bí đỏ cho con ăn - món ăn ngon mà bổ óc.

Ảnh minh họa: Raysoda
Tôi nghe ba tôi kể những ngày tôi còn nhỏ, tôi ốm yếu lắm. Mẹ tôi không nghĩ tôi có thể sống được. Cái cực ấy mẹ tôi gánh hết. Ba tôi cũng chia sẻ nhưng vì còn phải đi làm nên mẹ tôi cáng đáng mọi việc. Ngày tôi hồi sinh, mẹ tôi chỉ chờ ba tôi về nói một câu: Con bú sữa được rồi và gục vào vai ba tôi khóc sung sướng. Ba tôi cũng vội chạy lại bên tôi để nhìn thấy tôi bú sữa. Cả hai đều mừng.

Bây giờ tôi đã là người đàn ông 50 tuổi, có con trai, con gái. Nhưng chúng chưa khi nào đau bệnh một tuần lễ. Chúng khỏe mạnh và lớn như thổi. Mẹ tôi nhìn những đứa trẻ mà trong lòng vui sướng rồi chép miệng nói:

- Chẳng bù cho con mèo ướt khi xưa.

Vâng, mẹ vẫn gọi tôi là con mèo ướt. Tôi là người cha sung sướng. Tôi không thấm cái cực khổ khi mẹ tôi nuôi tôi.

Nhìn căn nhà mấy mươi năm cũ kỹ tôi xin phép mẹ xây lại, mẹ ngập ngừng gật đầu. Tôi biết mẹ sẽ mất những dấu vết, những kỷ niệm khó nhọc khi nuôi con. Vui lắm mẹ tôi mới chỉ chỗ mẹ tôi dựa lưng trong đêm dài tôi khóc. Mẹ sợ mất cái cửa sổ khi tôi dứt bệnh nhưng chưa đi lại được chỉ ngồi nhìn ra đường. Mẹ tôi sợ mất cánh cửa có ghi dấu sơn đánh dấu chiều cao của tôi. Lớp 10, 14 tuổi (học sớm 1 năm) tôi chỉ cao 1m25. Mẹ lại đưa tôi đi khám và lấy thuốc cho tôi uống. Tôi tự ái mẹ lại dỗ dành. Chỉ một năm sau tôi cao được 1m65. Tôi là của mẹ.

Khi xây nhà mới tôi để hẳn một tầng trống. Ai cũng hỏi. Tôi chỉ cười và nói: "Kiểu nó thế." Tôi bắt máy lạnh và hai cái giường to và đẹp để vào đấy. Giữa hai giường là tấm vải ri đô. Người ta bảo vợ chồng tôi ly thân. Vâng, tôi cười. Xong phòng tôi mời mẹ ngủ một giường và vợ chồng tôi một giường. Tối nào tôi cũng đi ngủ sớm. Mẹ tôi chờ tôi ngủ xong và sờ lên tóc lên trán xong mẹ tôi mới có giấc ngủ ngon. Ngày nào tôi bận việc y như rằng mẹ trằn trọc. Tôi chờ mẹ rờ tóc tôi xong. Tôi hí mắt xem mẹ bước về giường mình. Tôi nghe tiếng thở đều tôi nhẹ nhàng bước xuống nhà dưới làm việc hoặc ngủ thật.

Ảnh minh họa: Raysoda


Ngày nào tôi đi công tác xa nhà, tôi canh giờ mẹ tôi sắp đi ngủ tôi gọi điện thoại về và chỉ một câu. Vâng, chỉ một câu nói của tôi khiến mẹ ngủ ngon. Nếu tôi đi công tác nước ngoài, tôi phải nói với mẹ hàng tuần lễ trước. Và trong giấc ngủ của mẹ tôi trong những ngày ấy cũng không ngon giấc. Khi tôi về mẹ lặng lẽ nhìn mọi người đến nhận quà. Còn mẹ đến bên tôi khẽ cầm lấy cánh tay tôi. Rồi mẹ lại ngồi nhìn tôi kể chuyện. Mẹ cười. Mẹ không cần biết tôi nói gì chỉ cần nghe thấy tiếng tôi là được.

Thế mà, cũng có ngày mẹ tôi không ngủ được. Mẹ trằn trọc. Mẹ trở mình. Tôi sang giường mẹ và dỗ mẹ ngủ. Tôi xoa chiếc vai có xương nhô ra. Tôi xoa bàn tay mẹ có gân xanh như những con giun đất bò duới da. Xoa và kể chuyện như em bé nhỏ, mẹ lại ngủ thiếp đi.

Sáng ra, mẹ lại hỏi: "Tối qua con ngủ với mẹ hả? Lại nhớ chuyện ngày xưa còn bé hả?" Tôi cười toe toét: "Ngày xưa làm sao con quên được."

Mẹ tôi lại xoa đầu tôi như thể tôi còn lên hai.

Chỉ có mẹ hiểu tôi và tôi hiểu mẹ.

Chia sẻ của bạn đọc:

cau chuyen nay sao dong cam voi minh qua .

,
le huong, thon 8 thieu li thieu hoa thanh hoa, gửi lúc 28/10/2009 09:37:33

Bai viet hay qua va rat cam dong nhung toi se khong bao gio de cho con toi doc vi no se buon khi nghi den luc toi gia di....toi khong muon con toi phai buon du chi mot chut. Cam on tac gia. Day co le la nguon dong vien rat lon cho cac ba me, dac biet la nhung ba me nuoi con mot minh...dat het tinh cam vao cho con. Xin cam on

,
nguoi co don, vietnam, gửi lúc 28/10/2009 09:15:45

Thật ý nghĩa, đọc mà cảm thấy mẹ mình đang đợi mình ở nhà, lo lắng như thế, chăm chút cho mình như thế. Đã 5 năm rồi tôi chưa suy nghĩ gì về tình cảm mẹ dành cho tôi, thật cảm ơn tác giả đã khiến tôi phải suy nghĩ lại!

,
Vu Canh, gửi lúc 28/10/2009 07:10:57


Bài viết của anh thật xúc động, tôi đã khóc và cảm nhận được rất nhiều khi bản thân mình đang phải sống xa Mẹ, khi tôi là một cô con dâu, khi tôi là chị của hai em trai và nhất là khi tôi đã là một bà mẹ trẻ.
Cảm ơn câu chuyện của anh.

,
Đỗ Tuyết Ái, Hải Dương, gửi lúc 24/10/2009 14:04:45

Đọc bài của tác giả tôi cảm động đến rơi nước mắt. Tôi thấy thấm thía nỗi lòng của người mẹ khi cả cuộc đời chỉ dành tron vẹn cho con. Tôi không có may mắn như tác giả vì không còn mẹ ở bên. Mẹ tôi đã ra đi mãi mãi khi tôi vừa bước vào ngưỡng cửa đại học. Nhưng tôi biết ở thế giới bên kia mẹ luôn dõi theo từng bước đi của tôi và luôn mỉm cười. Giờ đây tôi đã là một người mẹ và tôi cũng có những đứa con. Và tôi tin chắc một điều những thiên thần nhỏ của tôi khi lớn lên cũng sẽ cảm nhận được tình cảm thiêng liêng mà tôi dành trọn vẹn cho chúng. Là bởi tôi nuôi nấng chúng bằng tất cả những tình cảm như MẸ đã dành cho Tôi.

,
Nguyễn Thu Hà, Hà Nội, gửi lúc 23/10/2009 09:06:42
 

Câu chuyện thật cảm động và nhiều cảm xúc. Cám ơn tác giả.

,
Phương Thảo, Hưng Yên, gửi lúc 20/10/2009 15:16:02

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top