Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi hạnh phúc, bạn cũng thế !

2024-07-29 10:15

Tác giả: lpn


Blog Radio - “Con có thể không sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng con biết mình may mắn như thế nào khi được làm con của bố mẹ…”

***

Dạo gần đây, khi lướt các trang mạng xã hội, mình thấy và hiểu được câu chuyện của rất nhiều bạn chia sẻ về gia đình của mình. Mỗi người trong chúng ta đều có những gia đình riêng, câu chuyện riêng và đặc biệt là những giây phút hạnh phúc với tổ ấm mà không ai giống ai.

Bản thân mình cũng muốn chia sẻ đôi chút kỉ niệm và ký ưc đẹp về mái ấm mà mình đang sống và được sống.

Mình sinh ra trong một gia đình bình thường như bao người khác, có chăng thì  may mắn hơn chút vì kinh tế gia đình mình cũng có chút dư giả. Mẹ mình là một giáo viên còn bố mình làm nghề tự do và gia đình mình cũng có một cậu em trai cách mình 5 tuổi.

Có thể nói bố mẹ mình chưa bao giờ so sánh mình với ai cả, thậm chí nếu không  nghe bạn bè nói về khái niệm “con nhà người ta” thì mình sẽ chẳng bao giờ biết có sự xuất hiện của câu nói này trong mỗi bữa cơm gia đình. Phải nói thật là khi mình biết rằng bản thân chưa bao giờ bị đem ra so sánh thì mình rất tự hào và hạnh phúc về bố mẹ của mình. Mình nhớ có lần đang nấu ăn với mẹ thì mình hỏi :

Mẹ ơi, tại sao chưa bao giờ mẹ so sánh con với ai hết thế ?

Mẹ mình trả lởi một câu mà có lẽ mình sẽ nhớ nó mãi :

Con của mẹ thì chỉ cần là con của mẹ thôi, không cần phải so sánh với ai và cũng chẳng cần trở thành ai hết!

Hơn nữa, mẹ mình còn là người luôn đứng sau, ủng hộ và khen thưởng đối với những thành tích dù là nhỏ nhất của mình. Có lần, em mình về khoe với cả nhà rằng em được cô giáo khen vì tích cực phát biểu bài, mình thấy mẹ mình khen ríu rít, còn mình lại thấy nó hết sức bình thường và chẳng có gì đáng để ca ngợi tới vậy. Và rồi khi mình nhớ lại những thành tựu hồi nhỏ của mình như đạt học sinh giỏi, tham gia đội văn nghê,…  lần nào mình về khoe với mẹ, mẹ mình đều vui vẻ và tự hào về mình, cảm giác lúc đấy mình tự tin lắm. Sau bao nhiêu năm trôi đi, mẹ mình vẫn vậy, vẫn luôn là người đứng sau cổ vũ hai chị em và có lẽ điều này đã vô hình thúc đẩy mình cố gắng hơn từng ngày, tự tin đối diện với cuộc sống này bởi mình biết mỗi bước chân mình đi sẽ luôn có gia đình dõi theo!

Hôm trước mình có vào phòng mẹ để tìm một số đồ, lúc mở ngăn tủ ra, mình hết sức bất ngờ khi nhin thấy một vào tờ giấy bên trong ngăn tủ được bọc vào hộp vô cùng cẩn thận. Đó là tấm thiệp chúng mừng sinh nhật và chúc mừng năm mới mà mình tặng mẹ cách đây 3, 4 năm trước. Những nét chữ nghuệch ngoạc, không thẳng hàng thậm chí là sai chính tả. Cạnh đó là mấy bông hoa sáp và tự làm của mình tặng mẹ vào mỗi dịp 8/3, 20/11,… có những bông đã bắt đầu mốc. Lúc nhìn vào những món quà ấy, cảm xúc của mình lẫn lộn, khó nói lắm! Khoảnh khắc ấy mình nhận ra mẹ luôn âm thầm cất đi, giữ lại làm kỉ niệm với những món quà đơn giản mà mình tặng , đôi khi chỉ là những bức tranh ngẫu hứng, những bông hoa mình tặng bằng chính tiền của mẹ, lúc ấy mình ngây thơ lắm, thấy mọi người thi nhau tặng thì mua về cho mẹ vui thôi chứ chưa bao giờ nghĩ mẹ sẽ giữ lại lâu đến thề… Mình ước thời gian có thể quay ngược lại, đưa mình trở về những lúc còn thơ bé, để mình có thể nói cho bản thân mình của 3,4 năm trước biết rằng mẹ trân trọng món quả mình tặng mẹ như thế nào, để cô bé ấy viết thiệp chỉnh chu hơn một chút, chọn bó hoa lâu tàn hơn một chút…

Mình vẫn nhớ y nguyên ngày hôm ấy, tối hôm ấy mình đã khóc, khóc rất to! Đó là khoảng thời gian ôn thi học sinh giỏi, lúc đấy mình ôn thi vượt cấp, mỗi buổi chiều phải học ở trường khác, bố mẹ mình trưa nào cũng về nhà để đón mình đi học cho kịp giờ. Lúc đầy mình áp lực lắm, đó không phải là cái áp lực rằng phải thức muộn hơn một chút để làm bài, cũng chẳng phải là gặp những anh chị mới xa lạ, mà đó là áp lực khi nhìn thấy bố mẹ dành hết thời gian để đưa đón mình đi học, đêm đến là thức muộn để chờ mình học bài, đi đâu cũng mua đồ ngon về “tẩm bổ” cho mình, sợ mình đuối sức. Còn bản thân mình thì sao, mình không học theo được các anh chị, điểm không cao…

Tối hôm đó, khi đang làm bài tập mình đã nghĩ rất nhiều, mình nghĩ rằng bố mẹ đã dành tất cả cho mình, còn mình thì chỉ đang dật lùi về phía sau, chắc sẽ chẳng đem lại thành tích gì. Ngay trên chiếc bàn học, tay đang cầm bút viết và nước mắt mình đã rơi, nhoè lên dòng chữ viết trên tờ giấy. Mình cố gắng giữ im lặng để bố mẹ không nghe thấy, vì để bố mẹ thấy thì thật xấu hổ! Bỗng nhiên mẹ mình đi vào phong, đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao mẹ lại có phép thần kì đến thế, không chỉ riêng lần này mà mỗi lần mình khóc, gần như mẹ sẽ luôn có mặt. Mình cố giấu đi nước mắt nhưng chẳng thể giấu nổi mẹ, nhìn vào mắt mình và mẹ hỏi:

Con làm sao thế?. Khóc à…

Khoảnh khắc ấy mình đã oà lên mà khóc, bị câu nói ấy của mẹ nói trúng tim đen. Mình nói với mẹ rằng “con sợ lắm, con sợ con sẽ thất bại, con sợ làm mẹ thất vọng vì con không đạt được gì…” Mẹ mình không nói gì, chỉ im lặng cho mình khóc và rồi mẹ nói:

Con không cần áp lực gì hết, đợt thi lần này chỉ là trải nhiệm mà thôi, dù kết quả ra sao thì điều quan trọng là con đã cố gắng hết sức mình.

Có lẽ vì một phần do từ bé bố mẹ mình chưa từng áp lực mình về việc học hành, nên mình khá vô tư, mình nghĩ chắc bố mẹ cũng không quá quan tâm tới kết quả học tập đâu, nhưng lớn rồi mình mới biết, không phải vì bố mẹ không quan tâm tới thành tích, bởi ai mà lại không muốn con mình ngoan ngoãn, giỏi giang cơ chứ. Chẳng qua bố mẹ luôn muốn mình cảm thấy thoải mái, không áp lực mà thôi. Khi mình nhận ra điều đó, mình càng cảm thấy bản thân cần nỗ lực nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn, để tới một ngày bố mẹ sẽ tự hào về mình, để mình có thể dẫ bố mẹ tới những nơi họ chưa từng đặt chân, đi ăn những món cao lương mĩ vị  mà không phải nhường mình phần ngon vì lý do “ bố/ mẹ ăn rồi” nữa…

Khác với mẹ, bố mình là người rất ít thể hiện cảm xúc hay tình cảm đối với gia đình. Ngày nhỏ mình còn nghi ngờ có khi nào bố không yêu mẹ nhưng bị ép phải cưới mẹ không nữa. Nhưng sau này khi lớn khôn rồi mình mới hiểu rằng, bố rất yêu mẹ, rất yêu gia đình mình. Bố mình luôn có thói quen mua đồ về cho gia đình mỗi khi đi xa nhà, mình nhớ có lần bố mình Lu đi về mua cho mẹ và hai chị em một cái bánh bao nhân thịt, một cái bánh quẩy và một cái bánh khoai. Bố thấy mẹ rất thích bánh bao, mình thích bánh quẩy còn em mình rất khoái bánh khoai. Thế là  mỗi lần có dịp đi Lu là bố mình mang về cả một túi to toàn các loại bánh mà gia đình yêu thích, và biết rõ ai thích bánh gì. Sau nhiều lần mua quá nhiều và ăn tới ngán mẹ mình phải bảo bố lần sau đi mua ít lại. không hiểu sao nhìn những khoảnh khắc ấy mình thấy hạnh phúc lắm!.

Còn rất nhiều câu chuyện khác về gia đình của mình, chính những câu chuyện ấy đã trở thành một phần kí ức, mảnh ghép mà mình sẽ không bao giờ quên. Gia đình chính là hạt mầm đã được ủ ấm và nở hoa trong trái tim để mình biết sống, biết yêu thương và biết hạnh phúc…

Mong rằng ai sinh ra trên thế gian này cũng sẽ cảm nhận được tình thương của bố mẹ dành cho bạn bởi “ tớ hạnh phúc, cậu cũng vậy!”

 

@Blog Radio: lpnhi

 

lpn

cmsn mẹ yeuuuuuu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top