Tình người trong bệnh viện
2010-05-11 16:53
Tác giả:
Vậy là sau 3 tuần nằm viện, chồng cô đã khỏi bệnh và xuất viện. Tạm biệt những bệnh nhân và người nhà bệnh nhân cùng phòng bệnh, cùng khoa, vợ chồng cô không khỏi không bâng khuâng! Tuy mỗi người mỗi bệnh, mỗi cảnh, đến từ nhiều miền của đất nước, nhưng thời gian qua, mọi người coi nhau như anh em một nhà, chia sẻ, động viên nhau vượt qua khó khăn, vượt qua bệnh tật.
Dân gian có câu “Hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau”, ở trong viện, những người bệnh nhân và người nhà bệnh nhân cũng là “hàng xóm” của nhau. Có khi tên không biết, cũng chẳng rõ bệnh nhân đó nằm phòng nào nhưng cứ nhìn thấy nhau là lại gật đầu chào nhau, nở một nụ cười thân thiện và hỏi thăm “Vào lâu chưa? Bị bệnh gì? Nằm phòng nào? Có phải mổ không...?”. Chuyện nhờ vả, vay mượn đồ dùng, thuốc men của bệnh nhân cùng phòng, thậm chí cùng khoa là điều hết sức dễ hiểu và khá phổ biến. Nào là vay tạm lọ nước muối, lọ cồn hay ít băng gạc. Nào là mua hộ nước nóng, cơm, cháo. Biết cô bị đau lưng, không làm được việc nặng nên mỗi lần đưa chồng cô sang băng ca, lại có những người nhà bệnh nhân khác hỗ trợ, rồi hôm chuyển phòng cho anh, mỗi người mỗi tay xúm vào giúp. Người đẩy giường, người đẩy băng ca, người xách hộ đồ... Chị N – người nhà của bệnh nhân V thì ra tận chợ cách đó 2 cây số, mua hộ cô chiếc giường gấp hay em X – người nhà của bệnh nhân L thì thỉnh thoảng lại bảo “Chị để em bấm huyệt, day lưng cho!”. Bệnh nhân D – quê ở Lạng Sơn, do điều kiện gia đình neo người nên chỉ có một thân một mình chốn bệnh viện, mọi việc như mua cơm, nước, thuốc đều “trông cậy” vào người nhà bệnh nhân cùng phòng...
![]() |
| Ảnh minh hoạ: vi.sualize |
- Gửi từ Blogger August-Pink: Hạnh phúc là khi có ai đó để yêu, có việc gì đó để làm và có điều gì đó để hy vọng!
Giữa dòng đời tấp nập, đua chen này tôi cũng đã đi nhiều nơi gặp thật nhiều dạng người và cũng nhìn thấy nhiều sự lừa lọc dối gian có lúc thật thất vọng. Rồi một ngày tôi "được" ốm phải vào bệnh viện chính thời gian này đã giúp tôi lấy lại cân bằng trong cuộc sống. Tôi đã được cảm nhận sự quan tâm chăm sóc của người thân, bạn bè của các bệnh nhân khác. Tôi đã không muốn rời khỏi bệnh viện, muốn được nán lại thêm thời gian nữa! Với tôi đây là một hạnh phúc mà cuộc sống giành cho tôi sau những ngày vất vả...
Tôi cũng vừa mới trông người nhà trong viện gần 1 tháng trời. Tất cả những cung bậc cảm xúc bạn trải qua tôi cũng đã từng được nếm trải. Tôi thật sự thấy mình được sống trong một gia đình thu nhỏ khi mỗi lần có một bệnh nhân đi kiểm tra (siêu âm, chụp chiếu tim phổi, chụp CT...) về lại những câu hỏi ân cần "có sao không?", "tình hình tiến triển thế nào rồi"... Rồi những khuông mặt như ngời lên niềm vui, rồi cùng nhau chia sẻ niềm vui với nhau nếu câu trả lời là "Ổn rồi", "Tiến triển tốt lắm"... nhưng cũng có khi đó là những giọt nước mắt chia sẻ, những lời an ủi với nhau nếu câu trả lời là "vẫn chưa có gì tiến triển cả", "cũng không ổn lắm"... Đúng là khi sống những ngày chăm người nhà trong bệnh viện tôi mới thấy tình cảm con người với nhau vẫn còn hiện hữu rất nhiều trong đời thường.
Có những lúc khó khăn ta lại thấy được tình người! Cảm động và thấy hạnh phúc lắm khi được hỏi han, quan tâm nho nhỏ thôi nhưng cũng ấm lòng.
Tình người... ôi, đúng là giữa những người nhà bệnh nhân, giữa những bệnh nhân với nhau thì đúng là rất ấm áp, nhưng có lẽ, rất khó tìm thấy sự ấm áp giữa thầy thuốc với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân. Nếu có, thì cũng là số ít. Rất mong các thầy thuốc đọc được, để hiểu rằng, một phương thuốc trong muôn vàn phương thuốc – đó là hãy tận tình với bệnh nhân. Dẫu biết rằng, các thầy thuốc cũng rất vất vả, hàng ngày phải đối mặt với muôn vàn bệnh tật, muôn vàn nguy hiểm, nhưng xin các thầy thuốc hãy nở một nụ cười thân thiện, một lời nói nhẹ nhàng, một cử chỉ ân cần. Bấy nhiêu thôi cũng đủ cho bệnh nhân thấy ấm lòng lắm rồi!
Tôi cũng đã được sống với cái tình người ấm áp ấy, tôi hiểu và tôi cảm nhận được những tâm sự trong lòng bạn. Cuộc đời tôi cũng đã trải qua khá nhiều lần phải sống trong bệnh viện, là lúc tôi bị ốm, là lúc những người thân yêu của tôi phải bước vào nới này.
Tôi nhớ nhất là lần Em trai thân yêu của tôi phải nằm viện, cái lầnđó có lẽ không 1 ai trong gia đình tôi quên được. Và bây giờ dù căn bệnh của em tôi đã chữa lành, nhưng dấu vết thì vẫn cònđó. Bây giờ mỗi lần nhắc lại vẫn còn động lại tình thương và cũng không dấu được sự lo lắng hiện lên trong mắt của mỗi người chúng tôi. Cũng từ lần đó, tình yêu thương tôi dành cho em trai ngày càng lớn hơn.
Và một lần nữa tôi sống trong bệnh viện, đó chính là lúc chính tôi phải vào nơi ấy. Là lúc mà tôi bị căn bệnh mà cả thế giới ai cũng lo sợ, ai cũng lo sợ mình mắc phải, và đi đâu cũng phải bịt khẩu trang. Đó chính là căn bệnh H1N1 đó. tôi phải sống xa nhà , cuộc sống không mấy dễ dàng với những dứa như tôi. thế mà mắc phải căn bệnh mà trong lúc cả thế giới ai cũng đang bàng hoàng.
Lúc đầu thật sự tôi thấy lo lắng, Tội ko sợ mình phải chết, không sợ căn bệnh đó, mà là sợ sự cô đơn, và tủi thân.
tôi vào bệnh viện,sống trong bệnh viện nửa tháng, không những người thân yêu trong gia đình, và cũng không 1 người thân nào tới thăm. Lúc đầu vào bệnh viện, tôi không dám nói cho bố mẹ vì sợ bố mẹ lo lắng, vì các cụ là những người rất hay lo, và xã hội đang nhân cách hóa mức độ nguy hiểm của căn bệnh, nên tôi không muốn ở nơi xa bố mẹ tôi phải mất ăn mất ngủ.
Sau 1 thời gian điều trị, tôi có nói cho mấy người thân, nhưng là vì căn bệnh đó nên chằng ai muốn và cũng chẳng ai dám tới thăm tôi.
tôi ở trong đó , không người thân, không gia đình ,nhưng tôi có bạn bè, tụi nó vẫn đến thắm và trốn bác sĩ nói chuyện với tôi. Tôi có thêm những người bạn mới trong bệnh viện, vì họ cùng nằm chung phòng với tôi.
tôi thấy mình may mắn, hạnh phúc vì khá nhiều người quý mình, và giờ đây khi ra viện, trở lại với cuộc sống bình thường, tôi lại có thêm những người bạn đặc biệt, những tình bạn không phai tình bạn H1N1 tôi yêu quý.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.



Lá lành đùm lá rách ... Bán anh em xa mua láng giềng gần , tôi cũng thấy đó là bản chất của con người Việt ! xin cảmơn p1b9 bv 175 trong những thời gian A tôi nằm viện, cảm ơn những bệnh nhân ở đó rất nhiều !