Tìm về lời ru của mẹ
2015-11-30 03:56
Tác giả:
Có ai trong chúng ta lớn lên mà lại không nhớ những lời ru của mẹ. Nồng nàn dìu nhẹ tiếng ầu ơ mong con khôn lớn mỗi ngày. Những lời ru yêu thương có dòng sông biếc xanh, có đàn cò trắng lượn quanh trên cánh đồng lúa xanh rộng dài tít tắp. Nơi có con đò vẫn “ời ời...” gọi khách nơi bến xa khuya vắng sông trăng. Lời ru từ những vành nôi của mẹ đã đưa con đi qua tuổi thơ trong trẻo êm đềm để cho chúng con hôm nay bay cao bay xa hơn từ những lời ru yêu thương và mộc mạc ấy.
Đung đưa trong biển lúa vàng, mênh mang với tiếng sáo diều vi vút, lảnh lót những âm thanh trầm bổng quyện giọt mồ hôi kết tinh thành hạt muối trắng tinh mằn mặn. Trong veo trời cao với những vì sao chợt loé sáng lên rồi lại vụt tắt đi cho con biết yêu thêm những mong manh kiếp người. Đi qua sương gió dãi dầu, mẹ chắt chiu ngọt bùi qua từng củ khoai, củ sắn để cho con lớn lên cùng mưa nắng.
“Cái ngủ mày ngủ cho sâu”, qua câu hát ru đơn sơ áy, tình cảm mẹ dành cho con là tất cả. Mong con ngủ ngon, mong con khoẻ mạnh lớn khôn từng ngày để cho con được vẫy vùng, bay xa qua bờ tre gốc lúa. Lời ru của mẹ đã dạy con biết lắng nghe những âm thanh bằng trắc để tìm về những ước mơ cao đẹp, biết yêu thương những câu Kiều, hạt thóc, chia ngọt sẻ bùi. Con biết yêu nhiều hơn từ những giá trị nhân văn đến những giá trị vật chất mà mẹ đã từng ngày chắt chiu dành dụm. Đó chính là những lời ru ấm nồng.

Lời ru thoang thoảng gió đồng mang về cho con ánh nắng mùa xuân làm khô lại những cơn mưa dầm phất phơ áo mỏng. Mỗi khi ưu phiền lắng nghe lại từng lời ru ấy con như được tiếp thêm sức mạnh. Cho đến bây giờ khi đã lớn lên và trưởng thành, mỗi khi nghe lại từng câu chữ, âm hưởng của những lời ru ấy đã dẫn lối con về tuổi thơ. Nhè nhẹ những giai điệu vô hình nhưng sâu lắng ân tình đã bồi đắp nuôi dưỡng bao tâm hồn, khơi trong gạn đục...
Trong giai đoạn nhịp sống số với công nghiệp hiện đại hoá ngày nay đang từng ngày xô bồ hối hả làm cho ta ít gặp những cành bà ru cháu, mẹ ru con, chị ru em bên cánh võng. Trong vòng xoáy của cuộc sống với ngổn ngang công việc, đôi khi ta cứ miên man với vô vàn những điều nặng trĩu thoảng qua. Bất chợt bắt gặp ở đâu đó vẫn còn tiếng ru “à ơi” khiến cho lòng ta dịu lại và thư thái lạ thường. Bởi vì thế nên “Gió mùa thu mẹ ru con ngủ” cứ nồng nàn theo từng nhịp võng đong đưa. Đó chính là những lời ru nguồn cội và không biết tự bao giờ những lời ru ấy đã trở thành nét văn hoá riêng của đất nước con người Việt Nam. Khi giờ đây không còn bến nước con đò, không còn đêm trăng với cầu tre lắt lẻo, không còn những cánh cò bay lả bay la chở khát vọng tuổi thơ của con vào giấc ngủ. Con vẫn mơ được nghe lại những lời ru ầu ơ một thưở đến nao lòng. Mẹ ơi! Cho con xin được tìm về những lời ru nồng nàn ngày xưa ấy. Những lời ru mang hình hài sông núi, nặng nghĩa nhân văn, hình thành nên nhân cách con người. Đó là những lời ru thơm bầu sữa mẹ, ngọt ngào tình mẫu tử.
Xã hội phát triển với nhiều thay đổi, nhưng lời ru của mẹ sẽ không bao giờ khô cạn mà nó còn âm vang lan toả mãi cùng không gian và thời gian trọn nghĩa vẹn tình. Thật hạnh phúc cho những ai lớn lên trong vòng tay và lời ru của mẹ. Trong nắng thu vàng, se se cơn gió thu về, lắng nghe tiếng “ơi à” của những lời ru xưa là ta đang lắng nghe lòng nhân ái để học cách yêu thương.
© Vietseri – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.


