Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thư gửi Ngoại và những ngày xưa cũ…

2009-02-12 17:15

Tác giả:


Blog Việt -

Ngoại của con!

Ảnh minh họa: Deviantart.com
Ngày Ngoại đi, con không thể về được. Ở tuổi 90, Ngoại như một cây khô đã kiệt nước, chỉ còn lại da bọc xương nhưng vẫn rắn rỏi đến lạ thường. Ngoại đi, nhẹ nhàng và thanh thản lắm…
Vậy mà đã 5 năm…

Năm năm, cũng có một lần con ghé thăm quê trong chốc lát từ chuyến công tác nhưng không có nhiều cảm xúc như bây giờ. Một cảm xúc lâng lâng khó tả. Bởi quê ngoại đã gắn liền với những kỷ niệm tuổi thơ, kỷ niệm của những ngày đi sơ tán khi chiến tranh biên giới xảy ra, kỷ niệm của những ngày hè oi ả, cha mẹ bận công tác đã gửi mấy chị em con về ở suốt những tháng hè. Con cũng làm quen với cánh đồng, ruộng lúa, ao hồ, sông suối từ đấy. Mỗi sáng thức dậy, con lẽo đẽo theo Ngoại ra đồng. Ngoại làm công việc muôn thủa của nhà nông, còn con thì tha hồ chạy nhẩy đuổi bắt lũ cào cào trên ruộng lúa, rồi nghịch ngợm trèo lên cây vải, cây xoài bên bờ ruộng bắt bọ xít, bắt ve. Mỗi khi con hái được một chùm quả lại gọi vang cánh đồng rủ mấy đứa em con cậu mang thúng mủng dần sàng ra hứng. Lũ trẻ cười vang… Phía bên kia bờ, Ngoại cũng cười móm mém, khuôn mặt Ngoại dính đầy bùn đất, chiếc áo nhà nông mầu xanh xí lâm ướt đẫm mồ hôi. Khi nắng đã lên giữa đỉnh đầu, Ngoại dắt trâu ra về. Con lon ton chạy theo sau và không khỏi kinh ngạc khi thấy hai bắp chân Ngoại máu chảy ròng ròng lẫn trong bùn đất. Thì ra là những con đỉa, những con đỉa Trâu cứ gan lì bám chặt vào đôi chân gầy khẳng khiu chỉ còn da bọc xương của ngoại. Hai ông cháu ra suối kỳ cọ rửa, nhưng bọn đỉa bám dai lắm, chẳng chịu nhả ra. Ngoại bảo con chạy thật nhanh về nhà lấy một nắm tro bếp và rồi vã tro vào đó. Con đỉa co dúm người nhưng vẫn chưa chịu nhả. Ngoại phải gỡ chúng bằng chiếc sống dao. Cạo lên cạo xuống một hồi mới dứt được chúng. Lúc ấy con chỉ muốn cầm con dao mà băm vằm bọn đỉa đói ra thành trăm mảnh nhưng Ngoại bảo: “đỉa nó sống dai lắm, nếu con chặt ra bao nhiêu khúc thì nó lại hình thành bằng ấy con. Chỉ có một cách là giết nó rồi vùi xuống đất cùng với vôi bột hoặc tro bếp”. Con không hiểu nhưng rất khoái chí khi được chôn lũ đỉa đói xuống lớp đất sâu cùng nắm tro còn ấm và thơm mùi rạ.

Những năm chiến tranh biên giới, nhà Ngoại lúc nào cũng nuôi gần 20 đứa cháu. Khó khăn chồng chất khó khăn. Quê chỉ có lúa gạo, Ngoại phải lo làm sao cho các cháu những bữa ăn có đủ chất từ việc sớm hôm ra đồng mò cua, bắt ốc, ra suối đánh dậm…đàn gà vịt cũng vơi dần rồi hết sạch. Các cháu đang tuổi ăn tuổi lớn và gánh nặng lại đổ hết xuống đôi vai gầy của Ngoại. Vài ba tháng bố mẹ mới về mang theo mấy đồng lương và vài cân gạo, cân đường bao cấp, chỉ đủ để thêm mắm thêm muối cho những bữa ăn. Con nhớ lắm những bữa cơm với rêu đá mà Ngoại vẫn gọi đùa là món “rồng xanh vượt biển”. Nhớ những chiều hai ông cháu lội suối, đến những chỗ nước chảy xiết nhất lấy rêu, giũ sạch rồi phơi, rồi đập trên đá cho hết những tạp chất bám vào. Ngoại bảo: Món rêu này rất nhiều vitamin và nhiều chất bổ, có thể ăn thay rau, thịt, cá. Lúc đó con cũng chưa hiểu gì lắm, chỉ thấy món rêu đá của Ngoại là ngon nhất trên đời. Để rồi mãi sau này, mỗi khi dự tiệc tùng, được ăn những món ngon, con lại nhớ món rêu đá băm nhỏ xào với hành thơm lừng trong suốt những ngày đi sơ tán ở quê.

Con nhớ lắm những đêm trăng, lũ cháu trải chiếu nằm trước hiên nhà nghe Ngoại kể chuyện, những câu chuyện luôn có chi tiết gây cười bằng giọng kể hóm hỉnh xen chút hài hước của Ngoại để các cháu cười vang. Ngoại là thế, dù khó khăn vất vả đến đâu cũng vẫn luôn lạc quan và mỉm cười. Chẳng thế mà, một nông dân chính hiệu, trình độ không có mà lại nuôi được 7 người con ăn học đầy đủ và đó cũng là gia đình duy nhất ở làng quê nghèo này có các con thành đạt.
Vậy mà đã hơn hai mươi năm…Các cháu của ngoại ngày nào giờ đã có gia đình, con cái cả. Ngoại thì đã đi xa…
Hôm nay con, cháu, chắt tụ họp về đây, thắp cho ngoại nén nhang. Mong Ngoại được thanh thản ở nơi xa ấy… Và con thấy Ngoại mỉm cười…
 

  Chia sẻ của độc giả

Ho ten: Giau ten
Noi dung: Bài viết của bạn về ngoại thật cảm động. Nó làm tôi nhớ đến ông bà tôi ở quê nhà. Ông bà tôi cũng là nông dân, những con người hiền hậu chất phác.Trong cuộc sống xô bồ này, những lúc cảm thấy mệt mỏi. Tôi thường nhớ về tuổi thơ, như để tìm đến một chốn bình yên trong cuộc đời.

Ho ten: doremon
Email: thuhoacobehaycuoi214
Tieu de: ngoai oi con nho ngoai vo cung
Noi dung: ngay xua oi co khi nao nguoi tro lai khi ma con dang o mot noi rat xa xa ngoi xa hoi am cua ngoai doc doc bai viet con nho ngoai lam con nho nhung ngay trang ram ngoai da ke nhung cau chuyen kieu cua nguyen du luc do con con’ nho de ma co the cam nhan dc cai hay cua bai tho chi mot luc con da lan ra ngu con no nhung ngay he oi a ngoai da thuc suot dem de quat cho con ngu con nho nhung lan ngoai bao con nho toc bac ma cai cong viec nay con ghet lam luc do con da tron no co the la con da tron 1 hanh phuc khi ma nhung soi toc bac cua ngoai cang ngay cang nhjeu con con thi ngay cang xa ngoai hon troi oi con mong cai ngay ay dung den voi con dung den voi ngoai gio con so cai cam giac ngoai roi xa con mi mai con so lam ngoai oi copn da lon con roi xa que minh cung dc gan 2 nam con them hoi am cua ngoai them lam moi lan dt ve nha con hoi tham suc khoe cua ngoai bo me thuong bao ngoai van khoe nhung con bit ngoai gio da yeu lam roi nam con di lam ve chi co 10 ngay khoang thoi gian do hok de de con bu dap dc noi nho ngoai ngoai da yeu lam roi nhin ngoai cpon nhu muon chia se bot noi dau benh tat cua ngoai con nho nhung loi dan do cua ngoai khi di lam con da hok kip chao ngoai giop vao day con hoi han lam tai sao hok danh thoi gioan de nhin ngoai de cam nhan dc hoi am ay ngoai oi ngoai phai khoe de doi con ve con chi mong ngoi dc khoe manh ngoai dung roi xa con nha ngoai co nho ngoai nhieu lam

Ho ten: chery
Dia chi: UEH
Email: chery_15988@yahoo.com
Tieu de: hok có lần thứ 2...
Noi dung: Bài viết của bạn làm mình nhớ bà Ngoại mình...mình chỉ đc gặp bà coá 1 lần duy nhất...đã 7 năm...kể từ ngày bà ra đi...zậy mà...mình new về thăm mộ Ngaọi coá 1 lần...mình nhớ năm lớp 3 mình cùng cả nhà về thăm quê quán[sau hơn 20 năm Mẹ mình đi làm dâu]...Ngoại đã nấu rất nhìu món cho mình...nhớ lém món bánh kê của Ngoại...những lần cùng bà đi chợ...

Ho ten: Vy
Dia chi: CanTho
Email: thaolinhvy@yahoo.com
Noi dung: Đọc bài viết mình cũng nhớ về Ngoại mình lắm, ngày xưa Ngoại mình đã dạy mình cách ăn, cách mặc, cách sống.. nhưng những lúc ấy mình chưa hiểu hết những lời dạy ấy. Bây giờ đi làm hoà mình vào xã hội mình nhận thấy các lời dạy của Ngoại vô cùng có giá trị và muốn hỏi thêm về các c lời dạy đó nhưng giờ Ngoại đã còn đâu...

Ho ten: huyentrang
Dia chi: hp
Tieu de: ba oi chau nho ba lam
Noi dung: Đọc bài viết của bạn làm tôi nhớ ngoại tôi vô cùng.Thời gian có thể quay trở lại không để tôi có thể ở trong vòng tay ngoại, để mỗi hè về lại có những bát canh cua đồng ngoại nấu, để đàn cháu lại chạy ra cổng đón ngoại mỗi khi ngoại đi chợ về.

Ho ten: thuong
Noi dung: ông ra đi cũng đã 14 năm rồi. Con vẫn nhớ ngày ông đi, trời nắng và rất nhiều gió. Mấy năm nay giỗ ông con không về được. Mỗi khi có chuyện buồn lại nhớ ông. Thương ông vô ngần.

Ho ten: Phan Đức Dũng
Noi dung: Mình gọi điện cho bà ngay khi đọc bài của bạn kết thúc. Cảm ơn bạn nhé.

Ho ten: Bống
Email: ly_ruou_doc_1088@yahoo.com
Noi dung: bài viết của chị xúc động lắm ạ.Bà ngoại,hai từ này cũng không gần gũi lắm với em,em thiếu thốn tình cảm và sự quan tâm của bà nội,bà ngoại...em thấy ghen tỵ với tình cảm của mọi nguời,của những nguời bạn em,chúng nó đuợc ông bà chăm chút,quan tâm,chiều...nhưng em thì không đuợc như thế,có lúc tủi thân lắm chị ạ.Hồi em nhỏ xíu,bố đi công tác xa mẹ đi làm suốt ngày,chỉ có hai chị em thui thủi ở nhà,cần lắm một sự quan tâm,yêu thuơng của ông bà,nhưng không có,mặc dù bà ngoại và bà nội em ở rất gần.Những dòng tâm sự của mọi nguời làm em khóc.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top