Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rừng Nauy – Trong lòng có một'giếng trời'

2021-12-14 01:15

Tác giả: My Nguyễn


blogradio.vn - Nhiều năm tháng trôi qua, cái giếng trong cô ngày một sâu dần, Naoko cũng đã tự nhủ rằng mình không thể để bị rơi xuống, cũng mong mỏi rằng ai đó sẽ bên cạnh để khiến điều ấy không xảy ra. Sau những ngày cẩn thận đi trên cánh đồng tâm trí, Naoko tìm thấy cái giếng ngay dưới mũi chân của mình.

***

Ngồi cùng nhau trên cánh đồng với từng đợt gió lạnh phả mùi cỏ tươi xanh xộc đầy vào khoang mũi, Naoko liếng thoắng nói cho Toru nghe về “giếng trời”.

Rằng, cái giếng ấy sâu lắm, nó nằm ngay nơi đồng cỏ kết thúc và rừng cây bắt đầu – một lỗ đen ngòm vào lòng đất. Chẳng ai biết nó chính xác ở nơi nào – không hàng rào, không thành giếng, chẳng một dấu hiệu nào nhô lên đánh dấu sự tồn tại, chỉ biết rằng nó ở đâu đó trên cánh đồng này. Những phiến đá quanh thành giếng đã bị bào mòn bởi thời gian, chúng nhem nhuốc, nứt toác và bị những lớp cỏ xanh mọc um tùm che khuất.

Cái giếng sâu khủng khiếp, nó sâu đến mức ta chẳng thể thấy gì bên trong kể từ miệng giếng của nó. Đến độ không ai có thể đo được và đầy chặt bóng tối, như thể toàn bộ bóng tối trên đời được nung chảy và đổ từng giọt đặc quánh vào bên trong nó. Chỉ cần rơi vào đó, dù có kêu rách cả phổi cũng chẳng ai nghe thấy, chẳng biết rằng dấu hiệu sinh tồn hay là hi vọng được tìm thấy của những người xấu số ấy cái nào chết đi trước.

Thỉnh thoảng, có một người đột nhiên biến mất, chẳng để lại một dấu hiệu tồn tại nào trên đời, người ta nói với nhau rẳng “hẳn người đó đã rơi vào giếng trời”.

Naoko nói với Toru những điều như thế vì sợ rằng sẽ một ngày mình cũng đột nhiên biến mất như thế, sợ rằng mình cũng rơi vào một cái giếng tối đen và ướt lạnh, sợ rằng dù đã chịu đựng những điều tệ hại ấy rất lâu nhưng không ai tới để cứu mình ra khỏi cái giếng ấy. Cô mong rằng họ sẽ luôn nắm chặt tay nhau như lúc này để không ai bị hụt chân rơi vào nó, hoặc dù không, Toru cũng có thể tìm thấy cô ở trong cái giếng nằm đâu đó trên khắp cánh đồng và đưa cô ra khỏi chốn sâu thẳm và tối tăm ấy càng sớm càng tốt.

Toru hứa. Dù cho cậu luôn hoài nghi về sự tồn tại của cái giếng đấy bởi lẽ chẳng ai biết nó được tạo ra vì mục đích, chẳng lẽ nó chỉ tồn tại để được nuốt chửng? Nhưng sau cùng, rõ ràng là không thể thực hiện lời hứa ấy, dù nó có tồn tại thì cũng chẳng có ai có thể canh chừng người khác mãi mãi, chẳng có ai lại cứ dính chặt với nhau cả đời. Cách duy nhất là mỗi người tự giữ mình để không rơi vào “giếng trời”.

Naoko rơi vào “nó” khi tiết trời vừa sang thu – một ngày đầu tháng 8. Cô từ bỏ trị liệu tại nhà nghỉ Ami và kết liễu mình trong một khu rừng già gần đấy. Khi ấy, Toru mới hiểu rằng, giếng trời mà Naoko nói quả thực có tồn tại, nó ở sâu trong Naoko và chính Toru cũng chẳng thể tìm thấy để cứu cô khỏi cái giếng ấy.

Có lẽ, nó đã được đào sâu từ cái chết của những người cô yêu thương trong đời: chị gái và bạn trai thuở trung học Kazuki – cũng là bạn thân của Toru. Chính họ cũng rơi vào “giếng trời” mà không một dấu hiệu báo trước.

Nhiều năm tháng trôi qua, cái giếng trong cô ngày một sâu dần, Naoko cũng đã tự nhủ rằng mình không thể để bị rơi xuống, cũng mong mỏi rằng ai đó sẽ bên cạnh để khiến điều ấy không xảy ra. Sau những ngày cẩn thận đi trên cánh đồng tâm trí, Naoko tìm thấy cái giếng ngay dưới mũi chân của mình. Cô tự nhủ liệu điều gì mới khiến cô thực sự day dứt và đau đớn? Việc rơi xuống cái giếng ấy hay việc phải sống mà luôn sợ hãi điều đó sẽ xảy đến vào một ngày nào bất trắc? Bạn đọc chắc hẳn cũng đã tự đoán được đáp án mà cô đưa ra để trả lời cho những câu hỏi ấy.

Với Toru, việc đón nhận cái chết lần lượt từ người bạn thân và người cậu yêu liệu có khiến cho sâu trong tâm khảm của cậu cũng có một cái giếng trời như thế hay cậu sẽ hiểu ra rằng “cái chết không phải đối nghịch với sự sống, nó là một phần của sự sống”? Mời bạn đọc tìm và thưởng thức tác phẩm “Rừng Nauy” của tác giả Haruki Murakami – một trong những cuốn sách gối đầu giường của nhiều thế hệ tại Nhật Bản để tự đưa ra câu trả lời về cách đón nhận mất mát của Toru.

Sau tất cả, tôi biết rằng, mỗi người trẻ trong thời đại mới vẫn luôn mang trong mình nhiều trách nhiệm, hiểu lầm và mất mát. Dẫu vậy, vẫn luôn mong các bạn được thong dong bước trên bước đường đời và sẽ luôn có người cạnh bên để cùng nhau lấp đầy cái giếng trời ấy khi chúng ta vô tình gặp phải hoặc mạnh mẽ lựa chọn bước qua niềm đau thay vì lựa chọn kết thúc sinh mạng quý giá.

© My Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Tạm biệt, người chưa kịp nói lời thương | Radio Tình Yêu

My Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

back to top