Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rừng Nauy – Trong lòng có một'giếng trời'

2021-12-14 01:15

Tác giả: My Nguyễn


blogradio.vn - Nhiều năm tháng trôi qua, cái giếng trong cô ngày một sâu dần, Naoko cũng đã tự nhủ rằng mình không thể để bị rơi xuống, cũng mong mỏi rằng ai đó sẽ bên cạnh để khiến điều ấy không xảy ra. Sau những ngày cẩn thận đi trên cánh đồng tâm trí, Naoko tìm thấy cái giếng ngay dưới mũi chân của mình.

***

Ngồi cùng nhau trên cánh đồng với từng đợt gió lạnh phả mùi cỏ tươi xanh xộc đầy vào khoang mũi, Naoko liếng thoắng nói cho Toru nghe về “giếng trời”.

Rằng, cái giếng ấy sâu lắm, nó nằm ngay nơi đồng cỏ kết thúc và rừng cây bắt đầu – một lỗ đen ngòm vào lòng đất. Chẳng ai biết nó chính xác ở nơi nào – không hàng rào, không thành giếng, chẳng một dấu hiệu nào nhô lên đánh dấu sự tồn tại, chỉ biết rằng nó ở đâu đó trên cánh đồng này. Những phiến đá quanh thành giếng đã bị bào mòn bởi thời gian, chúng nhem nhuốc, nứt toác và bị những lớp cỏ xanh mọc um tùm che khuất.

Cái giếng sâu khủng khiếp, nó sâu đến mức ta chẳng thể thấy gì bên trong kể từ miệng giếng của nó. Đến độ không ai có thể đo được và đầy chặt bóng tối, như thể toàn bộ bóng tối trên đời được nung chảy và đổ từng giọt đặc quánh vào bên trong nó. Chỉ cần rơi vào đó, dù có kêu rách cả phổi cũng chẳng ai nghe thấy, chẳng biết rằng dấu hiệu sinh tồn hay là hi vọng được tìm thấy của những người xấu số ấy cái nào chết đi trước.

Thỉnh thoảng, có một người đột nhiên biến mất, chẳng để lại một dấu hiệu tồn tại nào trên đời, người ta nói với nhau rẳng “hẳn người đó đã rơi vào giếng trời”.

Naoko nói với Toru những điều như thế vì sợ rằng sẽ một ngày mình cũng đột nhiên biến mất như thế, sợ rằng mình cũng rơi vào một cái giếng tối đen và ướt lạnh, sợ rằng dù đã chịu đựng những điều tệ hại ấy rất lâu nhưng không ai tới để cứu mình ra khỏi cái giếng ấy. Cô mong rằng họ sẽ luôn nắm chặt tay nhau như lúc này để không ai bị hụt chân rơi vào nó, hoặc dù không, Toru cũng có thể tìm thấy cô ở trong cái giếng nằm đâu đó trên khắp cánh đồng và đưa cô ra khỏi chốn sâu thẳm và tối tăm ấy càng sớm càng tốt.

Toru hứa. Dù cho cậu luôn hoài nghi về sự tồn tại của cái giếng đấy bởi lẽ chẳng ai biết nó được tạo ra vì mục đích, chẳng lẽ nó chỉ tồn tại để được nuốt chửng? Nhưng sau cùng, rõ ràng là không thể thực hiện lời hứa ấy, dù nó có tồn tại thì cũng chẳng có ai có thể canh chừng người khác mãi mãi, chẳng có ai lại cứ dính chặt với nhau cả đời. Cách duy nhất là mỗi người tự giữ mình để không rơi vào “giếng trời”.

Naoko rơi vào “nó” khi tiết trời vừa sang thu – một ngày đầu tháng 8. Cô từ bỏ trị liệu tại nhà nghỉ Ami và kết liễu mình trong một khu rừng già gần đấy. Khi ấy, Toru mới hiểu rằng, giếng trời mà Naoko nói quả thực có tồn tại, nó ở sâu trong Naoko và chính Toru cũng chẳng thể tìm thấy để cứu cô khỏi cái giếng ấy.

Có lẽ, nó đã được đào sâu từ cái chết của những người cô yêu thương trong đời: chị gái và bạn trai thuở trung học Kazuki – cũng là bạn thân của Toru. Chính họ cũng rơi vào “giếng trời” mà không một dấu hiệu báo trước.

Nhiều năm tháng trôi qua, cái giếng trong cô ngày một sâu dần, Naoko cũng đã tự nhủ rằng mình không thể để bị rơi xuống, cũng mong mỏi rằng ai đó sẽ bên cạnh để khiến điều ấy không xảy ra. Sau những ngày cẩn thận đi trên cánh đồng tâm trí, Naoko tìm thấy cái giếng ngay dưới mũi chân của mình. Cô tự nhủ liệu điều gì mới khiến cô thực sự day dứt và đau đớn? Việc rơi xuống cái giếng ấy hay việc phải sống mà luôn sợ hãi điều đó sẽ xảy đến vào một ngày nào bất trắc? Bạn đọc chắc hẳn cũng đã tự đoán được đáp án mà cô đưa ra để trả lời cho những câu hỏi ấy.

Với Toru, việc đón nhận cái chết lần lượt từ người bạn thân và người cậu yêu liệu có khiến cho sâu trong tâm khảm của cậu cũng có một cái giếng trời như thế hay cậu sẽ hiểu ra rằng “cái chết không phải đối nghịch với sự sống, nó là một phần của sự sống”? Mời bạn đọc tìm và thưởng thức tác phẩm “Rừng Nauy” của tác giả Haruki Murakami – một trong những cuốn sách gối đầu giường của nhiều thế hệ tại Nhật Bản để tự đưa ra câu trả lời về cách đón nhận mất mát của Toru.

Sau tất cả, tôi biết rằng, mỗi người trẻ trong thời đại mới vẫn luôn mang trong mình nhiều trách nhiệm, hiểu lầm và mất mát. Dẫu vậy, vẫn luôn mong các bạn được thong dong bước trên bước đường đời và sẽ luôn có người cạnh bên để cùng nhau lấp đầy cái giếng trời ấy khi chúng ta vô tình gặp phải hoặc mạnh mẽ lựa chọn bước qua niềm đau thay vì lựa chọn kết thúc sinh mạng quý giá.

© My Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Tạm biệt, người chưa kịp nói lời thương | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

back to top