Rừng Nauy – Trong lòng có một'giếng trời'
2021-12-14 01:15
Tác giả: My Nguyễn
blogradio.vn - Nhiều năm tháng trôi qua, cái giếng trong cô ngày một sâu dần, Naoko cũng đã tự nhủ rằng mình không thể để bị rơi xuống, cũng mong mỏi rằng ai đó sẽ bên cạnh để khiến điều ấy không xảy ra. Sau những ngày cẩn thận đi trên cánh đồng tâm trí, Naoko tìm thấy cái giếng ngay dưới mũi chân của mình.
***
Ngồi cùng nhau trên cánh đồng với từng đợt gió lạnh phả mùi cỏ tươi xanh xộc đầy vào khoang mũi, Naoko liếng thoắng nói cho Toru nghe về “giếng trời”.
Rằng, cái giếng ấy sâu lắm, nó nằm ngay nơi đồng cỏ kết thúc và rừng cây bắt đầu – một lỗ đen ngòm vào lòng đất. Chẳng ai biết nó chính xác ở nơi nào – không hàng rào, không thành giếng, chẳng một dấu hiệu nào nhô lên đánh dấu sự tồn tại, chỉ biết rằng nó ở đâu đó trên cánh đồng này. Những phiến đá quanh thành giếng đã bị bào mòn bởi thời gian, chúng nhem nhuốc, nứt toác và bị những lớp cỏ xanh mọc um tùm che khuất.
Cái giếng sâu khủng khiếp, nó sâu đến mức ta chẳng thể thấy gì bên trong kể từ miệng giếng của nó. Đến độ không ai có thể đo được và đầy chặt bóng tối, như thể toàn bộ bóng tối trên đời được nung chảy và đổ từng giọt đặc quánh vào bên trong nó. Chỉ cần rơi vào đó, dù có kêu rách cả phổi cũng chẳng ai nghe thấy, chẳng biết rằng dấu hiệu sinh tồn hay là hi vọng được tìm thấy của những người xấu số ấy cái nào chết đi trước.
Thỉnh thoảng, có một người đột nhiên biến mất, chẳng để lại một dấu hiệu tồn tại nào trên đời, người ta nói với nhau rẳng “hẳn người đó đã rơi vào giếng trời”.
Naoko nói với Toru những điều như thế vì sợ rằng sẽ một ngày mình cũng đột nhiên biến mất như thế, sợ rằng mình cũng rơi vào một cái giếng tối đen và ướt lạnh, sợ rằng dù đã chịu đựng những điều tệ hại ấy rất lâu nhưng không ai tới để cứu mình ra khỏi cái giếng ấy. Cô mong rằng họ sẽ luôn nắm chặt tay nhau như lúc này để không ai bị hụt chân rơi vào nó, hoặc dù không, Toru cũng có thể tìm thấy cô ở trong cái giếng nằm đâu đó trên khắp cánh đồng và đưa cô ra khỏi chốn sâu thẳm và tối tăm ấy càng sớm càng tốt.
Toru hứa. Dù cho cậu luôn hoài nghi về sự tồn tại của cái giếng đấy bởi lẽ chẳng ai biết nó được tạo ra vì mục đích, chẳng lẽ nó chỉ tồn tại để được nuốt chửng? Nhưng sau cùng, rõ ràng là không thể thực hiện lời hứa ấy, dù nó có tồn tại thì cũng chẳng có ai có thể canh chừng người khác mãi mãi, chẳng có ai lại cứ dính chặt với nhau cả đời. Cách duy nhất là mỗi người tự giữ mình để không rơi vào “giếng trời”.
Naoko rơi vào “nó” khi tiết trời vừa sang thu – một ngày đầu tháng 8. Cô từ bỏ trị liệu tại nhà nghỉ Ami và kết liễu mình trong một khu rừng già gần đấy. Khi ấy, Toru mới hiểu rằng, giếng trời mà Naoko nói quả thực có tồn tại, nó ở sâu trong Naoko và chính Toru cũng chẳng thể tìm thấy để cứu cô khỏi cái giếng ấy.
Có lẽ, nó đã được đào sâu từ cái chết của những người cô yêu thương trong đời: chị gái và bạn trai thuở trung học Kazuki – cũng là bạn thân của Toru. Chính họ cũng rơi vào “giếng trời” mà không một dấu hiệu báo trước.
Nhiều năm tháng trôi qua, cái giếng trong cô ngày một sâu dần, Naoko cũng đã tự nhủ rằng mình không thể để bị rơi xuống, cũng mong mỏi rằng ai đó sẽ bên cạnh để khiến điều ấy không xảy ra. Sau những ngày cẩn thận đi trên cánh đồng tâm trí, Naoko tìm thấy cái giếng ngay dưới mũi chân của mình. Cô tự nhủ liệu điều gì mới khiến cô thực sự day dứt và đau đớn? Việc rơi xuống cái giếng ấy hay việc phải sống mà luôn sợ hãi điều đó sẽ xảy đến vào một ngày nào bất trắc? Bạn đọc chắc hẳn cũng đã tự đoán được đáp án mà cô đưa ra để trả lời cho những câu hỏi ấy.
Với Toru, việc đón nhận cái chết lần lượt từ người bạn thân và người cậu yêu liệu có khiến cho sâu trong tâm khảm của cậu cũng có một cái giếng trời như thế hay cậu sẽ hiểu ra rằng “cái chết không phải đối nghịch với sự sống, nó là một phần của sự sống”? Mời bạn đọc tìm và thưởng thức tác phẩm “Rừng Nauy” của tác giả Haruki Murakami – một trong những cuốn sách gối đầu giường của nhiều thế hệ tại Nhật Bản để tự đưa ra câu trả lời về cách đón nhận mất mát của Toru.
Sau tất cả, tôi biết rằng, mỗi người trẻ trong thời đại mới vẫn luôn mang trong mình nhiều trách nhiệm, hiểu lầm và mất mát. Dẫu vậy, vẫn luôn mong các bạn được thong dong bước trên bước đường đời và sẽ luôn có người cạnh bên để cùng nhau lấp đầy cái giếng trời ấy khi chúng ta vô tình gặp phải hoặc mạnh mẽ lựa chọn bước qua niềm đau thay vì lựa chọn kết thúc sinh mạng quý giá.
© My Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tạm biệt, người chưa kịp nói lời thương | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.