Nội!
2023-10-02 05:25
Tác giả:
blogradio.vn - Năm này qua tháng nọ như thế, ông cháu tôi cứ mỗi chiều là lại gặp nhau bên chiếc nhà lá cũ kĩ mà đầy hơi ấm.
***
Có nhiều cuộc gặp gỡ những tưởng sẽ dài lâu nhưng ai mà ngờ... Đời người nơi đâu cũng có thể tương phùng, nhưng đôi khi chỉ quay người một cái, ngoảnh lại đã đi qua nhau cả một đời.
Từ đó về sau, không bao giờ gặp lại.
Tôi nhớ,hạ chí năm đó... tiếng bước chân lạch cạch,tiếng gió lao xao, chiếc radio cũ kĩ ngân lên âm điệu cũ, đôi lúc lại rò rè bởi dàn âm thanh bị rỉ sét. Cuộn băng vỡ năm ấy được cất gọn gàng trong hộp tủ, chiếc đèn bàn của những năm của thập niên 80 bị cất xén vào trong phòng phế liệu. Lật từng trang nhật kí, từng con chữ dường như bị thời gian bôi xoá. Tôi nhớ rõ, lúc ông ấy viết cuốn nhật kí này thì chiếc mắt kính đã dày gần 1/3, lóng ngón tay nên chữ nào ông viết cũng to, một hàng còn chưa tới 5 chữ nữa là đằng khác. Cứ mỗi chiều tà, tiếng gọi “Nội ơi” luôn văng vẳng trên con đường đất, tiếng bước chân lon ton chạy ra thăm nội vẫn in hằn con đường tạo thành một lối mòn trắng xoá. Tiếng thở dốc phì phào, mồ hôi theo đó rơi lã chã... Tôi là thế đấy, chưa thấy hình chứ đã nghe thấy tiếng, mỗi ngày tôi đều phiền ông đến như thế. Cứ mỗi lần như vậy ông đều đứng đón sẵn ở hiên nhà bên chiếc bàn gỗ cùng bát trà lài ấm nóng, trên tay cầm vài ba cây bánh quế để dụ đứa cháu mỗi chiều ra chơi, bởi tôi rất thích ăn bánh đấy nhưng đó không phải là lí do để tôi ra thăm ông. Tôi muốn được ở cạnh ông vì với độ tuổi gần đất xa trời và luôn gắn liền với bệnh tật. Năm này qua tháng nọ như thế, ông cháu tôi cứ mỗi chiều là lại gặp nhau bên chiếc nhà lá cũ kĩ mà đầy hơi ấm.

Không những thế, ông luôn giăng võng ở sau hè trên mấy cây đước cho tôi đung đưa... Có lần tôi đã đùa quá chớn mà hay ông cháu phải rơi xuống cái con mương ở đó, dù cơ thể lấm lem nhưng hai ông cháu đã vội vã đi tắm rửa vì bà cũng sắp đi chợ về đến nơi.
Năm tôi lên chín, ông cầm trên tay mấy cây mãng cầu, ông nói “Ông trồng cho cháu ông ăn”. Ngày nào tôi cũng lật đật tưới nước chờ ngày nó lớn lên... Có lẽ do khí hậu nơi đây không phù hợp nên đến tận hơn 5 năm nó mới có quả đầu tiên, dù mấy vụ trước đều có hoa nhưng chẳng có quả. Lúc ông trồng ông đùa rằng: “Đợi khi có trái có khi ông không ăn được”. Lúc đó tôi vô tư nên chả hiểu ý ông nói,rồi đến lớn lên mới chợt hiểu ra.
Có lẽ nội tôi là một nhà tiên tri, ngày cây mãng cầu ra trái đầu tiên cũng là ngày tôi đội khăn tang cho ông... Chiều hôm đó, mưa nhỏ giọt nặng hạt, tiếng gió lao xao thổi vào gáy tay mà lạnh buốt, nhặt hoa rơi, nước mưa lăn thay dòng lệ... điều cuối cùng tôi có thể làm cho ông bây giờ chỉ là sống tốt cho bản thân… Cho đến bây giờ căn phòng đó vẫn như cũ... Mấy dòng chữ ông ghi vẫn còn nhưng đã mờ đi, quyển nhật kí đó ông đã cùng mẹ và cha đặt vô vàn cái tên trước khi tôi ra đời. Tôi vẫn ngồi bên chiếc bàn cùng ông năm xưa đã uống trà ăn bánh, chiếc Radio ngân lên âm điệu trữ tình xưa, chum trà nóng hổi vẫn chưa ngấm, hương hoa lài phảng phất hương vị xưa, nhìn xung quanh mà nhớ đến đau lòng. Vẫn là đứa cháu của ông chiều tà ra chơi, vẫn là mấy rặng đước sau nhà, tất cả vẫn như cũ chỉ là yên lặng hơn và thiếu bóng một người...
© Nguyễn Hằng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đi Đến Nơi Có Gió l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






