Nội!
2023-10-02 05:25
Tác giả:
blogradio.vn - Năm này qua tháng nọ như thế, ông cháu tôi cứ mỗi chiều là lại gặp nhau bên chiếc nhà lá cũ kĩ mà đầy hơi ấm.
***
Có nhiều cuộc gặp gỡ những tưởng sẽ dài lâu nhưng ai mà ngờ... Đời người nơi đâu cũng có thể tương phùng, nhưng đôi khi chỉ quay người một cái, ngoảnh lại đã đi qua nhau cả một đời.
Từ đó về sau, không bao giờ gặp lại.
Tôi nhớ,hạ chí năm đó... tiếng bước chân lạch cạch,tiếng gió lao xao, chiếc radio cũ kĩ ngân lên âm điệu cũ, đôi lúc lại rò rè bởi dàn âm thanh bị rỉ sét. Cuộn băng vỡ năm ấy được cất gọn gàng trong hộp tủ, chiếc đèn bàn của những năm của thập niên 80 bị cất xén vào trong phòng phế liệu. Lật từng trang nhật kí, từng con chữ dường như bị thời gian bôi xoá. Tôi nhớ rõ, lúc ông ấy viết cuốn nhật kí này thì chiếc mắt kính đã dày gần 1/3, lóng ngón tay nên chữ nào ông viết cũng to, một hàng còn chưa tới 5 chữ nữa là đằng khác. Cứ mỗi chiều tà, tiếng gọi “Nội ơi” luôn văng vẳng trên con đường đất, tiếng bước chân lon ton chạy ra thăm nội vẫn in hằn con đường tạo thành một lối mòn trắng xoá. Tiếng thở dốc phì phào, mồ hôi theo đó rơi lã chã... Tôi là thế đấy, chưa thấy hình chứ đã nghe thấy tiếng, mỗi ngày tôi đều phiền ông đến như thế. Cứ mỗi lần như vậy ông đều đứng đón sẵn ở hiên nhà bên chiếc bàn gỗ cùng bát trà lài ấm nóng, trên tay cầm vài ba cây bánh quế để dụ đứa cháu mỗi chiều ra chơi, bởi tôi rất thích ăn bánh đấy nhưng đó không phải là lí do để tôi ra thăm ông. Tôi muốn được ở cạnh ông vì với độ tuổi gần đất xa trời và luôn gắn liền với bệnh tật. Năm này qua tháng nọ như thế, ông cháu tôi cứ mỗi chiều là lại gặp nhau bên chiếc nhà lá cũ kĩ mà đầy hơi ấm.
Không những thế, ông luôn giăng võng ở sau hè trên mấy cây đước cho tôi đung đưa... Có lần tôi đã đùa quá chớn mà hay ông cháu phải rơi xuống cái con mương ở đó, dù cơ thể lấm lem nhưng hai ông cháu đã vội vã đi tắm rửa vì bà cũng sắp đi chợ về đến nơi.
Năm tôi lên chín, ông cầm trên tay mấy cây mãng cầu, ông nói “Ông trồng cho cháu ông ăn”. Ngày nào tôi cũng lật đật tưới nước chờ ngày nó lớn lên... Có lẽ do khí hậu nơi đây không phù hợp nên đến tận hơn 5 năm nó mới có quả đầu tiên, dù mấy vụ trước đều có hoa nhưng chẳng có quả. Lúc ông trồng ông đùa rằng: “Đợi khi có trái có khi ông không ăn được”. Lúc đó tôi vô tư nên chả hiểu ý ông nói,rồi đến lớn lên mới chợt hiểu ra.
Có lẽ nội tôi là một nhà tiên tri, ngày cây mãng cầu ra trái đầu tiên cũng là ngày tôi đội khăn tang cho ông... Chiều hôm đó, mưa nhỏ giọt nặng hạt, tiếng gió lao xao thổi vào gáy tay mà lạnh buốt, nhặt hoa rơi, nước mưa lăn thay dòng lệ... điều cuối cùng tôi có thể làm cho ông bây giờ chỉ là sống tốt cho bản thân… Cho đến bây giờ căn phòng đó vẫn như cũ... Mấy dòng chữ ông ghi vẫn còn nhưng đã mờ đi, quyển nhật kí đó ông đã cùng mẹ và cha đặt vô vàn cái tên trước khi tôi ra đời. Tôi vẫn ngồi bên chiếc bàn cùng ông năm xưa đã uống trà ăn bánh, chiếc Radio ngân lên âm điệu trữ tình xưa, chum trà nóng hổi vẫn chưa ngấm, hương hoa lài phảng phất hương vị xưa, nhìn xung quanh mà nhớ đến đau lòng. Vẫn là đứa cháu của ông chiều tà ra chơi, vẫn là mấy rặng đước sau nhà, tất cả vẫn như cũ chỉ là yên lặng hơn và thiếu bóng một người...
© Nguyễn Hằng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đi Đến Nơi Có Gió l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu