Nói chuyện với con trai 9X
2009-01-23 11:14
Tác giả:
Blog Việt -
Con trai!
Lâu rồi bận rộn bao nhiêu chuyện cuộc sống, không có thời gian để mấy cha con ta nói chuyện với nhau. Thật ra thì cha vẫn cứ nghĩ, các con vẫn bé nhỏ của thời khăn quàng đỏ, vẫn vô tư nũng nịu đòi quà. Hôm qua, thấy con chải đầu làm dáng trước gương, mới chợt nhận ra, các con đã lớn. Hết hè này thì cả hai đứa đều đã vào lớp 11, các con đang ở cái tuổi nhạy cảm với những tác động của cuộc sống. Luôn muốn tự khẳng định mình, có thừa nhiệt huyết của tuổi trẻ nhưng lại chưa đủ có những trang bị cần thiết cho cuộc sống.
Tuổi các con hiện nay củng đã làm tốn không ít giấy mực của báo chí- teen 9x. Dạo quanh những tờ báo trên mạng, đọc những bài viết về lứa tuổi các con cha cảm thấy xốn xang. Cái xốn xang của bậc làm cha mẹ khi thấy những đứa con của mình bỗng chốc không còn nhận ra nữa. Cái xốn xang của một con người, của một công dân khi nghĩ về tương lai đất nước. Nhưng thôi chuyện đó lớn lao quá, rồi cũng sẽ có người gánh lấy trách nhiệm thôi. Cha chỉ là một người cha bình thường, hôm nay cha chỉ muốn nói chuyện với các con một vài điều về những tháng ngày tới của con. Có thể hôm nay con chưa lĩnh hội hết được những điều cha nói, nhưng không sao hãy giữ lấy nó, rồi một ngày trên bước đường đời, con sẽ tự chiêm nghiệm được những điều mà ngày hôm nay con chưa thấu đáo.
Con trai! Điều đầu tiên mà cha muốn nói với hai con ( đó cũng là lý do mà buổi nói chuyện cha đã không gọi em gái con) đó là việc các con cần ý thức được vai trò, trách nhiệm của một người đàn ông trong xã hội cũng như trong gia đình. Hiện nay mặc dù người phụ nữ đang được khuyến khích bình đẳng như nam giới, nhưng cho dù có sự bình đẳng nhất định nào đó giữa chồng và vợ trong quan hệ gia đình, thì con với tư cách là một người đàn ông, một người chồng, người cha vẫn phải là trụ cột vững chắc cho mái ấm của mình. Con có đủ vòng tay rộng để che chở? Con có đủ vững chắc để người khác nương tựa? Con có đủ tài năng để tạo cho mình một đời sống hạnh phúc không? Điều này tuỳ thuộc vào việc con có cố gắng rèn luyện, học hỏi xây dựng cho mình một bản lĩnh sống hay không. Chính các con chứ không ai khác chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. Ngày mai hạnh phúc hay khổ đau tuỳ thuộc vào việc hôm nay con sống rèn luyện ra sao." Rễ của sự học tập thì đắng, nhưng quả của nó thì ngọt " (Cha nhớ không chính xác lắm). Hãy chịu khó học hỏi những điều gì ta có thể học được, đừng để mọi thứ trôi qua . Các con đang ở lứa tuổi mà lửa nhiệt huyết luôn âm ỉ cháy trong người, hãy luôn giữ gìn và thắp sáng nó trên con đường mưu cầu hạnh phúc của mình.
![]() |
| Hình ảnh: Tác giả bài viết (st) |
Khi đã có con đường của mình rồi thì đừng do dự, hãy mạnh dạn tiến bước. Có thể con đường mà con chọn có nhiều gập ghềnh khúc khuỷu, hoặc trước con chưa từng có ai đi, chuyện ấy thì có hề gì cơ chứ, trên trái đất này làm gì có đường, người ta đi riết thành đường - cha nhớ không lầm là Lỗ Tấn đã nói như vậy. Biết đâu con trở thành người tiên phong mở ra một con đường không chỉ cho mình mà còn cho người khác. Có một điều con cũng cần nên hiểu, cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẽ như mong muốn của mình. Có thể các con không thu hoạch gì hết khi đến cuối con đường, đừng nản, đó chẳng qua là học phí cho những kinh nghiệm sống thôi mà, và rồi các con sẽ tìm được điều mình cần tìm thôi, dĩ nhiên là con phải có một sự cố gắng nhất định, cơ hội không bao giờ tự tìm đến với người không cần nó. Con đường mà các con chọn cho mình nó sẽ gắn liền với cuộc đời của con. Mọi vui buồn, vinh nhục hay thành bại của các con đều ở trên chính con đường đó. Vì vậy, hãy biết nghĩ suy một cách có trách nhiệm với chính cuộc đời mình, cuộc sống không có chỗ cho những hối tiếc đâu con trai ạ!
![]() |
| Hình ảnh: Deviantart.com |
Còn một điều cha rất mong các con ghi nhớ, sự thành công của một con người không chỉ ở yếu tố tài năng, mà sự rèn luyện đạo đức cũng là một phần không thể thiếu được. Hãy sống chân thành và rộng mở tấm lòng với mọi người, các con sẽ nhận biết được giá trị đích thực của con người và cuộc sống. Trên con đường ta đi, còn gì buồn hơn khi ta chỉ là kẻ lử hành cô độc, xung quanh ta "đôi tay nhân gian chưa hề độ lượng". Hãy chìa tay ra với một sự chân thành, con sẽ có được những bạn đồng hành có thể sẻ chia, giúp nhau trên bước đường hướng tới tương lai (dĩ nhiên cũng sẽ có nhiều những “Lý Thông” cản đường đấy). Hãy an tâm rằng cuộc sống vẫn còn rất nhiều chỗ cho người tốt, quan trọng là con có phấn đấu để trở thành một trong số họ không. Không só việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, khi ta làm điều gì bằng chính cái tâm của mình ắt sẽ có kết quả tốt.
Bây giờ hãy đứng lên và bước đi, có thể con đường con sắp chọn sẽ lắm chông gai và gập gềnh
khúc khuỷu, hãy mang theo một niềm tin như cha vững tin "chân cứng, đá mềm".

Gửi từ Blog Spot Cuộc sống và… Tôi - Nguyễn Hoàng
Gửi từ: hhaannhh@yahoo.com
Ho ten: Mai Hoa |
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.



