Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngày cuối bên cha

2010-04-26 16:53

Tác giả:


 Blog Việt

Lời tác giả:Em mới mất người cha thân yêu nhất...Em gửi vài dòng tâm sự của em đến với chuyên mục. Cảm ơn!”
 
Ung thư, 1 danh từ được gọi với cái tên hoa mỹ và khoa học là bệnh K. Nhắc đến bệnh đó ai cũng sợ và người bị bệnh thì coi như “cầm án tử hình” mà không biết khi nào sẽ thực thi. Từ nhỏ hắn cũng nghe nhiều nhưng hắn không quan tâm lắm, họ hàng nhà hắn có ai bị bệnh bao giờ đâu và hắn chẳng thể nghĩ là một ai đó trong gia đình hắn lại mắc căn bệnh quái ác này, căn bệnh quái ác đã cướp đi người hắn thương yêu và tôn trọng nhất: Đó là Cha của hắn!
Cách đây gần 7 năm, kí ức buồn nên hắn không nhớ rõ lắm, hắn chỉ nhớ khi đó là gần cuối năm lớp 12, Cha hắn bị chuẩn đoán mắc bệnh xơ Gan, hắn nhớ như in ngày hắn ôm phần thưởng giải 3 HSG Vật lý về nhà chỉ có 1 mình, hôm đó Cha mẹ ở trên viện, nếu có Cha ở nhà chắc sẽ vui lắm, hôm đó hắn buồn. Ngày đó chỉ cần mắc bệnh này thôi thì cũng coi như lĩnh án tử hình dài hạn, nhưng không, Cha nó không bỏ mặc tính mạng mình cho số phận, ông đã chiến đấu vì ông biết rằng gánh nặng đặt lên vai ông còn rất nặng,nếu ông đổ xuống lúc này gia đình sẽ tan nát, con cái ông không biết sẽ ra sao. Và ông đã chiến thắng, ông đã làm được điều vĩ đại nhất của người Cha, đúng, đó là điều vĩ đại nhất trong những điều vĩ đại với riêng bản thân hắn.
 
Ngày hắn nhận kết quả thi ĐH, hắn nhìn trong ánh mắt vui vẻ của Cha hắn có 1 chút lo lắng, ông vui vì con ông đã không phụ công mong mỏi của ông, ông lo lắng vì không biết ông có đủ sức khỏe để nuôi các con đến lúc tốt nghiệp không, nhưng ông đã làm được, ông đã hoàn thành tâm nguyện của mình trước khi ra đi, hắn, người con út đã mang về cái bằng Kỹ sư thứ 3 cho gia đình. Nhưng cuộc sống trớ trêu thay, ông đã ra đi khi hoàn thành tâm nguyện của mình vài tháng tức là vài tháng sau ngày hắn tốt nghiệp. Hắn nhớ lắm giờ phút hắn bảo vệ TN thành công, Cha là người đầu tiên bắt tay hắn, trong ánh mắt của ông ánh lên niềm tự hào, hắn đã hoàn thành tâm nguyện của ông. Hắn rất vui vì hắn mang lại niềm hạnh phúc nhỏ thôi nhưng có ý nghĩa với Cha.
 
Hắn không nhớ ngày nhưng nhớ hôm đó là thứ 2, khi đó hắn đang làm việc trên công ty, hắn nhận điện của Cha gọi hắn về đưa Cha đi viện, nhưng hình như cha vẫn không muốn hắn về vì sợ ảnh hưởng công việc của hắn, ông vẫn thế,vẫn tự mình làm tất cả khi còn có thể,ông không muốn người khác ảnh hưởng vì ông. Khi ốm đau bệnh tật, ông tự đi viện, 1 balo, trong đó là vài bộ quần áo cũ,vài đồ dùng cá nhân, 1 ít thuốc lá, 1 vài quyển sách và 1 vài tờ báo cũ. Trên viện ông tự chăm sóc cho mình, tự làm tất cả vì ông biết nhà ông neo người, các con đi học xa gọi về thì ảnh hưởng, Mẹ thì phải trông coi nhà cửa ruộng vườn, và 7 năm như vậy, ông tự chống chọi với bệnh tật để lo cho gia đình, lo cho con cái. Ông uống thuốc bắc thay nước trắng từ khi mắc bệnh. Khi truyền nước ông không có người trông, phải nhờ người nhà bệnh nhân bên cạnh trông hộ, nhưng cũng có lúc họ quên và khi truyền hết nước thì máu tràn ngược lại, Bác sĩ nhắc ông nhiều nhưng ông chỉ cười và nói:”Cô thông cảm,các con tôi ở xa,vợ tôi bận”... Ngay tối hôm đó hắn về để hôm sau hắn và Cha lên viện,ngày chuẩn đoán đầu tiên không có vấn đề gì,vẫn bệnh cũ, hắn thấy yên tâm, chiều hôm đó Cha giục hắn lên HN để mai còn đi làm, nghỉ nhiều không tốt. Biết Cha vẫn bệnh cũ hắn yên tâm lên đường và ở lại viện chỉ còn mình Cha, lại 1 lần cuối ông 1 mình chống chọi với bệnh tật. Cuối tuần đó khi kết thúc công việc, hắn về Nam Định với Cha, hắn thấy trong ánh mắt Cha có điều gì đó buồn và lo lắng lắm, nhưng Cha vẫn giấu hắn: ”Vẫn bệnh cũ mà con, không sao đâu, bệnh có hơi nặng hơn nhưng không vấn đề gì cả, điều trị lại tốt thôi”,
 
 
Trưa hôm chủ Nhật hắn và Cha đi ăn cơm bình thường,nhưng hắn vẫn cảm nhận 1 điều gì đó rất lạ, trưa chủ Nhật hắn ra Chợ Rồng mua cho Cha 1 số đồ dùng cá nhân rồi lên Hà Nội. Đó là 1 ngày gần Tết, khoảng 20 hay 23 âm lịch gì đó ,Cha điện lên hôm sau sẽ lên Hà Nội. chữa bệnh và lên trực tiếp Viện K, điều hắn lo sợ là đúng, Cha đã giấu hắn, tại sao vậy chứ? Đến những lúc bệnh nặng như thế cha vẫn lo cho gia đình, lo gia đình có 1 cái Tết không vui nên ông giấu để ra giêng mới lên Hà Nội điều trị sau khi gia đình có 1 cái tết vui vẻ. Tai sao vậy Cha, Tết mỗi năm đến 1 lần, nhưng con chỉ có 1 người Cha thôi mà, nếu năm nay không có Tết thì sang năm Tết lại đến, nhưng nếu mất Cha là con mất mãi mãi. Khi không thể chịu đựng được nữa ông đành báo với gia đình trước Tết. Nhập viện K, 1 ngày tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn, nhìn cha gầy ốm, dáng đi không vững mà lòng hắn quặn thắt, mới 1 tuần trước thôi 2 cha con còn đi bộ loanh quanh ở Tp Nam Định rồi đi ăn, chỉ 1 tuần thôi mà căn bệnh đã làm sức khoẻ Cha xuống đến mức tồi tệ, dáng đi mệt mỏi với 1 bộ quần áo cũ, điều đó in sau vào tâm trí hắn và cả đời hắn không thể quên...
 
2h nhận kết quả xét nghiệm, hắn trực tiếp vào phòng gặp bác sỹ, Cha và mọi người chờ ở ngoài. Anh bác sỹ chỉ nói 1 câu, muộn rồi em ạ, Bố em giai đoạn cuối rồi, không còn cầm cự được lâu đâu, đưa ông về thôi em. Hắn giật mình và không tin vào tai mình cũng như lời anh bác sỹ,sao có thể như thế được? Anh cho Bố em nhập Viện, hắn van xin, cứ cho Bố em nhập viện rồi tính tiếp. Không được em ạ, không thể chữa được gì đâu, cho Bố em về đi. Cho Bố em nhập viện đi anh ,em xin anh, hắn vẫn van xin nhưng không được, anh bác sỹ không đồng ý, hắn ngồi đó trấn tĩnh vài phút rồi đi ra, nhìn ánh mắt của Cha ngồi ngoài mà hắn không dám nhìn nữa, hắn nói dối là tí nữa có kết quả rồi quay mặt đi ra cổng viện,hắn bảo anh Thành ở lại với Bố, hắn không đủ sức nhìn và đối diện với Bố lúc nay, hắn đã khóc nhưng không muốn Bố nhìn thấy giọt nước mắt của hắn. Hắn về nhà trọ vừa thuê rửa mặt rồi ra viện với Bố, lúc đó Bố cũng đoán được, mấy Bố con thất thểu ra khỏi viện K, niềm hi vọng cuối cùng không còn nữa, nhìn mặt Cha mà hắn không cầm lòng được, dáng đi của mấy Cha con khi ra khỏi viện K còn in sâu trong tâm trí hắn.
 
Những ngày sau đó sức khỏe Cha xuống theo ngày,càng ngày Cha càng ăn ít và bụng càng to lên,nước dịch tiết ra từ khối ung thư ngày càng nhiều, nó ép các cơ quan nội tạng làm Cha khó chịu vô cùng, đêm Cha vật vã và giở mình suốt đêm, khối u chưa hoạt động nên chưa đau, nhưng lực ép nội tạng khó chịu vô cùng, con cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ ngồi bên Cha và giúp những cái Cha cần, nếu việc gì nặng nhọc con có thể gánh thay Cha, nhưng bệnh tật,  con không thể....
28 Tết, không thể chiu đựng được nữa, nhờ người quen xin cho Cha vào bệnh viện Bưu Điện ở Chợ Giời để rút dịch trọng ổ bụng, 28 Tết đường phố tấp nập người đi mua sắm Tết, 3 Cha con thất thểu vào nhập Viện, chẳng quan tâm xung quanh là gì, 29 tết sau khi rút dịch xong thì Cha ra viện, Cha nói ở trên HN không về quê vì HN gần nơi cấp cứu khi cần, về quê nhỡ ngày Tết đổ ra đấy, không cấp cứu kịp thì ảnh hưởng tới mọi người theo quan điểm duy tâm, Cha vẫn lo cho gia đình, lo cho mọi người đến những ngày cuối cùng.
 
Mùng 1 Tết, Cha quyết định về quê vì Cha biết bệnh đã nặng lắm rồi, mùng 2 Tết cả nhà hắn thu dọn đồ về quê, liên tiếp những ngày sau đó là những đêm vật vã đau đớn của Cha, cơn đau của bệnh ung thư, mới chỉ nghe nói đã sợ rồi. Hắn tìm mua Morphin, ai cũng khuyên hắn khi nào bất đăc dĩ hãy dùng, hắn cầm trong tay nhưng không dùng vì cũng hiểu tính 2 mặt của nó. Cha vật vã đau đớn, nằm xuống rồi lại ngồi dậy, cộng với sức ép của khối U lên cơ hoành gây ra nấc, cứ vài phút cha lại nấc liên tục, đầu tiên dùng nước để làm giảm nấc, nhưng càng uống nhiều thì càng tức bụng, Cha phải móc họng giả nôn để đỡ nấc, nhưng chỉ được vài phút, rồi lại nấc... tiêm thuốc nhưng không ăn thua. Nhìn vẻ mặt Cha hắn biết Cha đau lắm, nhưng không rên la vì không muốn mọi người lo lắng, có những lúc đau quá Cha mê sảng và lẫn, Cha không biết hắn là ai, những cơn đau nối tiếp cơn đau, căn bệnh quái ác,.....
 
Mùng 8 Tết, ngày cuối cùng, hôm đó Cha và mọi người quyết định lên Viện Nam Định và Cha đau đớn và khó chịu quá rồi, ở đây không có Bác sỹ đến nhà thì nguy hiểm. Nhập viện Nam Định, sau khi làm các xét nghiệm, người ta hút dịch ổ bụng, lúc đó khoảng 3h, Cha nói khó chịu và đau lắm, vẫn cứ nằm xuống rồi lại ngồi dậy, vật vã suốt cả ngày hôm đó...
 

Ảnh minh hoạ: vi.sualize

 
4h hắn đi xe ôm ra nhà bạn làm cho Cha ít nước cháo, 5h15 hắn làm xong và quay về Viện, Cha vẫn đau đớn vật vã, hắn hỏi Cha dùng ít nước cháo,nhưng Cha lắc đầu và nói đau lắm. 5h30,chị gái hắn mua thuốc giảm đau về để tiêm, khi cô Bác sỹ vào, hắn vén tay áo Cha lên bỗng Cha co giật, mắt mở to, khi đó hắn bất thần đứng bên chưa biết phản ứng thế nào, chỉ bám vào tay cô Bác sỹ van xin: ”Cô làm gì cứu Bố cháu đi cô, sao không cấp cứu, chắc Bố cháu đau lắm đấy mà, cấp cứu cho Bố cháu đi cô...”. Cô Bác sỹ bắt mạch tay của Bố,và lắc đầu: ”Bố cháu hôn mê rồi, mất mạch rồi, không làm gì được nữa đâu cháu, gọi xe cấp cứu đưa Bố về đi...”, đó là cơn đau cuối cùng của Bố, đau để rồi Bố ra đi mãi mãi, đi về nơi xa lắm, nơi ấy sẽ không còn đau đớn, bệnh tật nữa.
 
Cha là người Cha vĩ đại nhất thế giới này trong con!
  • Gửi từ  Reny Hoang - renyhoang

Chia sẻ của bạn đọc:

 

Xin chia xẻ cùng bạn có hoàn cảnh tương đối giống với mình.Vì bạn còn có mặt khi cha mất và lại còn những 2 anh em trai chu đáo phục vụ cha đến lúc cuối.Vậy cha bạn cũng đã được an ủi phần nào vậy.Như riêng mình ,nhà có 1 cây,cây có 1 cành vậy mà lúc cuối chỉ cách có 1000Km mà 3 ngày đêm ròng rã trên đường về mà KHÔNG KỊP .Minh cũng như bạn : CHA LÀ NHẤT ,NHẤT VÀ CHỈ CÓ NHẤT.

 

,
ohoaha, vina, gửi lúc 17/04/2010 17:25:58

 

tôi thực sự rất cảm động trước câu chuyện của bạn. bạn có 1 người Bố thật tuyêt vời. bố cua tôi cung rất tuyêt vời và tôi sẽ cố gắng làm tất cả nhưng gì cho bố tôi khi tôi còn có thể. tôi xin chân thành chia buôn với bạn. giờ bạn hãy thể hiện là 1 người con có hiếu với mẹ bạn.

 

,
bùi trang hoa, vinh-nghệ an, gửi lúc 16/04/2010 22:00:17

 

Xin chia buồn cùng anh và gia đình. Em hiểu tâm trạng mất đi người Cha thân yêu như thế nào. Em đã vĩnh viễn mất đi người Cha thân yêu gần 19 năm nay rùi.(Chỉ còn 7 ngày nữa là tròn 19 năm). Hồi Cha em ra đi em còn rất bé , em ko biết mặt mũi Cha mình như thế nào, đến bây giờ mỗi lúc nhớ đến Cha là em chỉ biết nhìn lên cái ảnh trên bàn thờ Cha thui. Anh hãy cố gắng lên, vượt qua tất cả mọi chuyện đau buồn mà sống tốt ha. Em tin rằng Cha anh sẽ luôn ở bên anh, dõi theo anh và ủng hộ che chở cho anh. Anh còn là chỗ dựa cho cả gia đình, chính vì vậy mà hãy mạnh mẽ lên ha. GOOD LUCK^^!

 

,
Nguyễn Thu Phương, Hà Nội, gửi lúc 16/04/2010 20:27:48

 

Đọc bài này sao mình lại khóc !
anh này sao có hoàn cảnh giống mình quá. Bố mình cũng đã mất do căn bệnh ung thư gan cách đây 6 năm. Bố mình cũng là một người rất cứng rắn, không hề cho ai biết bệnh tật của mình, Bố rất lo lắng cho gia đình.... trước khi ra đi bố đã làm bao nhiêu việc để lo cho cuộc sống sau này của gia đình mình ... Khi mình đỗ ĐH, Bố đã vui biết chừng nào, đã tự đi xin các loại giấy tờ cho mình, cũng là để khoe với bạn của Bố nữa... vì những năm đó đõ ĐH cũng khó hơn bây giờ...

Từ khi Bố mất đi, mình như rơi vào 1 hố sâu, chới với - hụt hẫng - buồn mà giờ mình vẫn chưa thoát ra được.. Bố của con ơi !

 

,
Mr.Vượng, 98, gửi lúc 16/04/2010 18:33:43

 

Xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến bạn và gia đình. Trên đời này không có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất Cha! Người Cha kính yêu của tôi cũng vừa mất cách ngày hôm nay đúng ba tuần. Tuy bệnh tật, diễn biến khác nhau, nhưng nỗi đau đớn trước, ánh mắt của Cha tôi, Cha bạn trước khi vĩnh viễn ra đi sẽ còn theo suốt chúng ta trong suốt cuộc đời. Nỗi đau có lẽ sẽ vơi đi cùng với thời gian nhưng hình ảnh sẽ còn mãi mãi. Tôi và bạn hãy sống như Cha chúng ta đã sống. Có trách nhiệm, ân cần, quan tâm, chăm sóc đến gia đình và mọi người xung quanh, giúp đỡ chia sẻ với họ những khó khăn, vất vả. Nếu sống được như vậy Cha chúng ta sẽ mỉm cười nơi thế giới vĩnh hằng, phù hộ cho gia đình và mọi người. Cầu mong Cha sớm được siêu thoát.

 

,
Tuấn Cường, 16/553 Giải Phóng- Hà Nội, gửi lúc 16/04/2010 16:48:32
 

 

khi toi doc dong thu nay toi cam thay tinh cam cua nguoi cha that la vi dai khi toi doc duoc nua thi trong toi bong dung co dieu gi day thuong tiec va dau xot thay toi la thinh gia khi doc cau chuyen nay.Toi xin chia buon voi tat ca moi nguoi trong gia dinh ban va toi mong ban se vuot qua trong nhung luc nay

 

,
lehoang, khoi vinh thinh phuong dong vinh thanh pho vinh nghe an, gửi lúc 16/04/2010 15:22:25

 

Chào bạn!
Cho mình chia buồn với bạn! Mình cũng đang chăm Bố bị ốm. Bố mình bị bệnh cách đây 2 năm. Khi phát hiện bệnh, Bố mình lo lắng vì em gái mình còn học hai năm nữa. Bố bị ốm thì ai lo cho em học nốt, tâm trạng hiển nhiên có của người yêu con vô cùng như Bố. Bố mẹ mình luôn ước nguyện lo cho cả ba con học đại học. May mắn là em mình đã tốt nghiệp và có chỗ làm ổn định. Để vượt qua được Bố mình đã sống có nghị lực vô cùng, sống điều độ và lạc quan. Bố mình tập vẫy tay dần dần từ 200 cái/ngày lên đến 2000 cái/ngày, uống tất cả các loại thuốc con cái mua và không 1 lần quên, tin tưởng tuyệt đối sự chỉ dẫn của bác sĩ. Gần đây bố mình yếu, phải phẫu thuật đặt ống sông. Mình quá xót xa khi nhìn bố trong hai năm trải qua 2 lần đại phẫu thuật. Mình chẳng làm được gì, mình sợ cảm giác bất lực khi nhìn người thân đau ốm mà bản thân không thể làm gì. Mình mong làm mọi thứ để bố vui, năm ngoái đưa Bố mẹ đi Hạ Long chơi và muốn năm nay đi Nha Trang, nhưng có lẽ không làm được nữa rồi. Bố hay đọc, hiểu biết và thích tìm hiểu nhưng nhà chẳng có điều kiện để đưa bố đi chơi khi còn khỏe. Trong mình giờ đây luôn thường trực cảm giác day dứt, ân hận và lo lắng. Day dứt vì hai con gái chưa có gia đình cho bố mẹ yên tâm, ân hận vì không ở gần để chăm Bố mẹ già, băn khoăn mình đã cố gắng hết sức chưa, đã lựa chọn phương án chữa trị tối ưu chưa… Mình thấy sợ khủng khiếp khi nghĩ thời gian qua mình đã sống phí, mình có thể làm khác đi, lựa chọn khác đi để người thân mình tốt hơn. Nỗi day dứt này sẽ theo mình mãi. Mình thương Bố vô cùng, mình phải làm gì đây? Tâm sự để lòng mình nhẹ nhõm khi nhận được sự sẻ chia của người cùng cảnh ngộ! Chúc bạn và mọi người hạnh phúc!

 

,
ThuHoài, Hà Nội, gửi lúc 16/04/2010 15:18:29

 

đọc bài viết của bạn tôi đã khóc rất nhiều, nhưng tôi khác bạn ở chỗ là người cha đáng kính của tôi đang bị chúng bệnh k quái ác đó - bệnh ung thư thực quản. tôi đã lên mạng tìm hiểu thông tin về căn bệnh của ba và biết trước những ngày tháng đau đớn mà ba tôi phải sắp chịu đựng. tôi ước chi tôi có thể gánh chịu mọi đau đớn thay cho ba tôi vì hiện nay ba đã 71 tuổi già yếu rồi, vậy mà làm sao chịu đựng những đau đớn khó chịu như vậy. tôi thấy bầu trời trước mắt tôi giờ u ám, tôi không còn vô tư vui đùa nữa mỗi khi nghĩ về bệnh của ba mình. tôi chán nản, làm việc không thể tập trung. mỗi khi về quê nhìn thấy cha già lòng tôi đau như dao cắt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vui tươi để cho ba yên lòng. còn mẹ tôi vì thương ba mà cứ khóc ròng mỗi khi ba lên cơn nghẹn khó nuốt. nhà tôi có tất cả 8 anh chị em, sau khi phát hiện ra bệnh của ba thì ngoài mặt ai cũng tỏ ra vui vẻ chứ thật lòng tôi biết tất cả anh chị em tôi đêm về không ai yên giấc lo nghĩ về bệnh của ba và bằng chứng là mới chỉ hơn một tháng thôi mà cả thảy 8 anh chị em ai cũng gầy đi mỗi người từ 2 đến 3 kg.tôi càng tìm hiểu về bệnh tình của ba thì tôi càng quẫn trí khi biết rằng có phẩu thuật đi nữa thì thời gian sống còn lại của ba tôi chỉ còn từ 1 đến 2 năm. ba tôi thì giờ không đồng ý mổ vì ba cho rằng có phẩu thuật thì cũng vậy thôi, tôi thì muốn động viên ba tôi làm phẩu thuật sớm nhưng chỉ sợ lỡ ba tôi có điều gì bất trắc thì chắc tôi ân hận đến sốt đời, bởi vì hiện nay ba tôi chưa có biểu hiện đau đớn, mà mổ rồi thì liệu ba tôi có sao ko nữa. có ai không cho tôi một lời khuyên sáng suốt để người cha đáng kính của tôi có thể vượt qua cơn bện hiểm nghèo này.

 

,
phuc, 63 đường 13 phường 4 quận 8, gửi lúc 15/04/2010 22:12:48

 

Cảm ơn tất cả những lời chia sẻ và động viên của mọi người,gửi lời chia buồn đến những người cùng cảnh ngộ như mình,người trong truyện chính là người Bố thân yêu của mình.Hãy sống hết mình với những người thân còn bên cạnh bạn,để rồi không phải hối tiếc những gì đã qua.Khó có thể tưởng tượng được Bố đã ra đi,nhưng rồi vẫn giật mình và chấp nhận sự thật để vươn lên mà sống,sống vì mình vì những người thân của mình.Ở 1 góc riêng nào đó trong mình vẫn luôn có hình ảnh của Bố.

 

,
TuongBV, Ha Noi, gửi lúc 15/04/2010 21:54:09

 

Hẳn anh rất đau đớn khi phải mất đi người thân yêu nhất của cuộc đời mình, tôi cũng vậy, tôi đã từng trải qua nỗi đau ấy. Tôi cũng biết được cảm giác mất đi người thân nó đau như thế nào, cha của tôi người tôi yêu thương hết mực, cũng đã vĩnh viễn rời xa tôi mãi mãi. Tôi còn nhớ ngày đó, hai năm trước, một ngày cuối thu, tôi chỉ kịp về bên cha tôi khi ông không còn nói được gì nữa, nhưng ở ánh mắt ông tôi thấy lóe lên niềm vui vì thấy tôi đã cứng cáp hơn. Tôi trở thành người lính, một sĩ quan quân đội, có được điều ấy là ở sự chỉ bảo dạy dỗ của cha tôi, cha luôn dạy tôi phải cố gắng học tập để trở thành người có ích cho xã hội. Điều đó đã thôi thúc tôi cố gắng phấn đấu để không phụ lòng cha. Hãy là những người sáng suốt khi còn có người thân bên cạnh đừng để hối tiếc khi nó đã mất đi.

 

,
Phạm Văn An, Thanh Hóa, gửi lúc 15/04/2010 21:47:13
 

 

Minh rat hieu va cam duoc bai viet nay cua ban , Ba minh cung vay , moi vua duoc gan 30 ngay. cuoi cung cua cuoc doi cung van vi con vi chau , khong mot tieng ren la ( co le vi so con chau no lo ). Thoi chung minh cung nhau vuot qua noi mat mat nay nhe , dong y khong

 

,
nguyenthanhhong, 28/3 ap tay B dong hoa di an binh duong, gửi lúc 15/04/2010 21:32:13

 

Ai đã từng mất bố vì căn bệnh khủng khiếp này sẽ hiểu nỗi đau này quá lớn đối với mỗi người trong cuộc, nhất là những người cha luôn hết nỗi thương yêu gia đình, những người cha không sợ cái chết nhưng luôn sợ người thân phải thấy mình đau đớn, hay luôn nghĩ khi mình ra đi thì vợ, con sống ra sao, với bố tôi ông sắp sếp mọi việc trong di chúc khi ông còn tỉnh táo.
Tôi yêu bố tôi cũng như bạn yêu cha bạn vậy và tôi hiểu tâm trạng của bạn, nhưng điều mà bây giờ chúng ta cần làm là hãy sống như những người cha kính yêu, nghe có vẻ giáo điều nhưng tôi nghĩ như vậy đấy, vì tôi nghĩ không cần học ở đâu xa mà hãy học từ chính con người và suy nghĩ , cách làm việc của bố với tôi đã là qua đủ.
Tôi đồng cảm và chia sẻ với bạn về nỗi đau này, mong bạn sớm vượt qua

 

,
lam dao tien, vinh yen -vinh phuc, gửi lúc 15/04/2010 21:05:52

 

Đọc những gì bạn viết tôi lại nhớ đến người bố thân yêu của mình. Bố tôi đã mất cách đây hơn hai năm vì bị ung thư dạ dày. Tôi cũng đã trải qua những cảm giác đau đớn và tuyệt vọng như bạn khi thấy bố đau đớn vô cùng vì căn bệnh quái ác mà mình thì bất lực, không thể làm gì được. Bố không còn nữa nhưng hình ảnh bố mãi mãi in đậm trong trái tim chúng con. Xin chia sẻ và chúc bạn nghị lực vượt qua mất mát này.

 

,
Lê Thu Anh, D9 ngõ 277 Trung Kính - Hà Nội, gửi lúc 15/04/2010 21:04:18

 

Cám ơn bạn đã cho tôi nhớ lại ký ức cách đây 7 năm của mình (dù nhiều khi không muốn nhớ đến). Bố tôi cũng mắc ung thư gan như Bố của bạn, Bố tôi về hưu cuối năm 2002 thì đầu năm 2003 phát hiện bị ung thư gan, ông vào Việt Nhật nằm đến tháng 9 năm 2003 thì chuyển sang Việt Xô và tháng 11 năm 2003 thì Bố tôi mất. Hãy can đảm lên bạn à, mọi việc rồi sẽ qua vong linh Bố chúng ta trên thiên đàng chắc sẽ rất vui khi thấy chúng ta can đảm biết vượt qua số phận, phấn đấu để cuộc sống sau này tốt đẹp hơn.

 

,
Đinh Việt Hồng, P4-nhà 2-278 Tôn Đức Thắng-Hà Nội, gửi lúc 15/04/2010 16:38:06

 

Chào bạn
Xin chia sẻ nỗi đau khôn nguôi này với bạn và gia đình. Bố tôi cũng ra đi vì bệnh xơ Gan khi còn 6 tháng nữa là tôi tốt nghiệp đại học. Ông đã chiến đấu với bệnh tật trong vòng 5 tháng và ra đi vào đúng mùng 3 Tết năm 2004. Những ngày tháng đó tôi đã không ở bên Bố, gia đình đã giấu bệnh tình của bố tôi để tôi an tâm học tâp. Chỉ đến khi bệnh đã quá nặng , Bố lên phòng khám Y cao tôi mới gặp bố.Tôi đã quá ngỡ ngàng ,không nhận ra vì Bố quá gầy .Chỉ có đôi mắt lúc nào cũng sáng và chất chứa niềm hi vọng.Mọi sự cố gắng đã không được đền đáp. Bố hôn mê tối ngày mùng 2 Tết và ra đi lúc 1h30 chiều mùng 3 không một lời trăng trối, dặn dò. Khi mà mọi gia đình đang quây quần vui Tết thì tôi lại phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. Đến tận bây giờ , 6 năm đã trôi qua ,tôi vẫn nhớ Bố khôn nguôi với một niềm kính yêu vô hạn.Xót thương một cuộc đời đã hết lòng vì vợ, con.Tôi vẫn thường xuyên gặp Bố trong những giấc mơ của mình.
Bạn hãy cố gắng lên, phấn đấu để Bố của bạn luôn mỉm cười nhé. Bố bạn sẽ phù hộ cho bạn trong mỗi bước đường phía trước.

 

,
H.O, Yen hoa, cau giay, gửi lúc 15/04/2010 13:12:40
 

 

Xin chia sẻ với những mất mát to lớn không gì bù đắp được của bạn và gia đình.

 

,
song thy , số 7 TrầnThánh Tông Hà nội, gửi lúc 15/04/2010 10:26:56

 

tôi cúng như bạn, đã mất đi người cha yêu quý của mình, cha tôi mất khi tôi mói 18 tuổi tệ hại hơn tôi lại chưa thi đậu ĐH, ngày đó 1 con bé nhà quê như tôi không biết gì về bệnh tật của cha mình, cũng thấy ông có lúc đau đớn hiện trên khuôn mặt cũng có lúc thấy ông có những tỉệu chứng như của cha anh( bây giờ mới nhớ lại thấy biểu hiện cua cha tôi giống cha anh qúa) nhung hồi đó tôi vô tư quá co bao gio nghĩ răng cha mình bị bênh năng như thế đâu, tôi vẫn vô tư theo sự sắp sếp của cha ma lên Hà Nội ở với ông bà ma không biết rằng mình đang sắp mất cha,ngày tôi nhận được điện của chú tôi gọi ve la ngày tôi nhó nhất, bước chân vào nhà tôi thấy cha đang nằm đó thiêm thiếp vào giác ngủ vì đau quá, khi bót đau chút ít cha mở măt ra nhìn tôi và hỏi 1 câu mà chang bao giờ tôi quên được " con đã về đáy à" chỉ 3 ngày sau cha tôi mất trên tay tôi khi tôi dang thay áo cho ông, làn cuối cùng ông xoa đầu tôi và nhin tôi chăng trối...... Dù có nhu thế nào thi mất đi người than cũng là mất mát lớn nhất phải không bạn chuc bạn sớm vượt qua nỗi đau này.

 

,
phạm thị huyền, thanh hoa, gửi lúc 15/04/2010 09:49:53

 

tôi cúng như bạn, đã mất đi người cha yêu quý của mình, cha tôi mất khi tôi mói 18 tuổi tệ hại hơn tôi lại chưa thi đậu ĐH, ngày đó 1 con bé nhà quê như tôi không biết gì về bệnh tật của cha mình, cũng thấy ông có lúc đau đớn hiện trên khuôn mặt cũng có lúc thấy ông có những tỉệu chứng như của cha anh( bây giờ mới nhớ lại thấy biểu hiện cua cha tôi giống cha anh qúa) nhung hồi đó tôi vô tư quá co bao gio nghĩ răng cha mình bị bênh năng như thế đâu, tôi vẫn vô tư theo sự sắp sếp của cha ma lên Hà Nội ở với ông bà ma không biết rằng mình đang sắp mất cha,ngày tôi nhận được điện của chú tôi gọi ve la ngày tôi nhó nhất, bước chân vào nhà tôi thấy cha đang nằm đó thiêm thiếp vào giác ngủ vì đau quá, khi bót đau chút ít cha mở măt ra nhìn tôi và hỏi 1 câu mà chang bao giờ tôi quên được " con đã về đáy à" chỉ 3 ngày sau cha tôi mất trên tay tôi khi tôi dang thay áo cho ông, làn cuối cùng ông xoa đầu tôi và nhin tôi chăng trối...... Dù có nhu thế nào thi mất đi người than cũng là mất mát lớn nhất phải không bạn chuc bạn sớm vượt qua nỗi đau này.

 

,
phạm thị huyền, thanh hoa, gửi lúc 15/04/2010 09:49:46

 

Chao Ban
Toi cung co mot nguoi cha vi dai nhu ban, Ong  la mot nguoi dan Ong tot vo cung, ca mot doi chi lo cho vo con, Cha toi mat khi toi moi hoc nam thu 4 DHYK- HN, Ong bi k , va de lai cho me toi mot dan con(7anh em), qua that la kg tuong tuong noi , chung toi se song ra sao khi kg co Cha, the ma nam thang qua di chung toi den khon lon va truong thanh, chi co Cha khong duoc chung kien chung toi khon lon nhu bay gio, ban cu yen tam noi chin suoi cha cua Ban se phu ho cho ban va gia dinh ban. Chuc cho ban gap nhieu may man

 

,
tran quoc Hung, 195 hoa bang cau giay ha noi, gửi lúc 14/04/2010 22:43:52

 

chia sẻ với bạn và gia đình nỗi đau này !
gia đình mình cũng có hoàn cảnh như bạn ,nhưng mình may mắn hơn vẫn đang được chăm sóc cho ba ,tôi luôn tự hứa sẽ chăm sóc ba thật tốt để ba có thể ở bên tôi nhiều nhiều thêm nữa ,
tôi tin rằng ba bạn sẽ luôn dõi theo bạn dù ở bất cứ nơi đâu ,
chúc bạn mạnh mẽ và vượt qua nỗi đau này nhé !

 

,
meo con , gửi lúc 14/04/2010 21:36:44
 

 

Đọc truyện này nó lại nhớ bác nó, nó rất quý bác. Lần đầu tiên nó hiểu về bệnh ung thư, lần đầu tiên nó biết cảm giác đau khi người thân yêu của nó bị đau. Và mất mát lớn khi bác nó ra đi... Nó vẫn chưa thể quên được. Lúc đó cũng dịp Tết, bác nó mới mất, nỗi buồn thỉnh thoảng vẫn nhói lên. Nhưng nó vẫn chưa thấy mất mát lớn vì hình ảnh bác vẫn rất rõ ràng trong trí óc nó, nó cảm nhận được bác vẫn ở quanh đây, bác chỉ chuyển đến 1 nơi khác, đúng nơi đó sẽ không còn đau đớn bệnh tật nữa

 

,
benhnhan, Bắc Ninh, gửi lúc 14/04/2010 20:43:04

 

Tôi cung là ngơừi mat Cha như ban. Nhưng Cha toi mat không phai do bệnh tật mà do tuổi tác. Nhưng sự đau đớn trong tôi gần như khiến tôi không chịu nổi. Ba tôi mất được một năm rồi mai là ngày giỗ đầu của Ông, vô tình tôi đọc được tâm sự của Bạn. Tôi chia sẻ mất mát của Bạn. Đó thực sự lầ điều tồi tệ nhất điều mà tất cả chúng ta không ai muốn, nỗi đau mât người thân như lưỡi dao hàng ngày cứa vào tim người còn sống để lại biết bao trăn trở.Mỗi khi nghĩ đến Cha tôi lại khóc. Cha tôi cả đời vì vợ vì con , trước khi Ông mất lúc háp hối Ông vẫn chỉ một niểm đau đáu với gia đình. Cha tôi mất đi Tôi như mất một chỗ dựa, mất một niềm tin, mất điều thiêng liêng nhất, một con người kính yêu nhất... Bây giờ Tôi chỉ còn Mẹ Tôi mong Mẹ sông thật lâu để Anh Em chúng tôi cố thể phụng dưỡng, chăm sóc Mẹ để Ba vui lòng nơi chín suối, dể nhìn vào mà thấy cuộc sống có y nghĩa hơn tươi đẹp hơn.
Chúc Bạn vuợt qua nỗi đau này, giờ đay Bạn chỉ còn Mẹ hãy chăm sóc, yêu thương Mẹ, phũng dưỡng Mẹ như vậy ở trên trời Cha Bạn sẽ mỉm cười.Bạn nhe!

 

,
Nhan Ha Tay, gửi lúc 14/04/2010 16:05:46

 

Khi doc duoc nhung dong ban viet, Toi da khong cam duoc nuoc mat. Toi cung la mot nguoi dan ong, va phan nao Toi cung hieu va dong cam voi hoan canh cua ban. Cau mong cho Cha cua ban duoc an nghi. Mong gia dinh ban som vuot qua duoc noi buon nay.

 

,
La Tran Cuong, Cong vi, Ba dinh, HN, gửi lúc 14/04/2010 15:19:21

 

Xin chia bàô với bạn và gia định. Mẹ mình cũng vừa mất cách đây tròn ba tuần do căn bệnh ung thư trực tràng quái ác. Bản thân mình rất thấu hiểu nỗi đau tột cùng và sự bế tắc của gia đình khi có người thân mắc căn bệnh ung thư. Cả bố và mẹ mình đều bị K. Bố mình bị K gan, bố ra đi được gần 3 năm thì đến lượt mẹ mình ra đi. Ba anh em mình cũng đã khóc hết nước mắt và luôn tự nhủ: "bố mẹ hãy yên tâm ra đi, chúng con sẽ luôn quấn túm, đoàn kết, yêu thương nhau, sẽ sống thật tốt, thật khoẻ, thật có ý nghĩa để bố mẹ không còn phải lo lắng cho chúng con nữa".

 

,
hatrang, Nam Thanh Cong, Ha Noi, gửi lúc 14/04/2010 10:02:19

 

Cung canh ngo nhu ban, 10 nam truoc toi cung quăn đau moi khi thay minh khong giup duoc gi cho cha minh giảm duoc con đau.... đên bây giờ moi khi nho về cha: minh luon cam phuc va tu hao, về tinh yêu thuong vô bơ cua cha. mong ban vuot qua noi đau thuong .

 

,
nguyen ngoc bao, ha giang, gửi lúc 14/04/2010 08:52:24
 

 

Đọc bài viết của bạn mà nước mắt của tôi cứ tuôn trào.Vì tôi cũng là một cô bé có hoàn cảnh giông bạn.Tôi rất hiểu tâm trạng của ban.Tôi cũng đã mất đi người bố mà tôi tôn trọng nhất. là người soi sang cả cuoc đời tôi.Nhưng dù sao ban vẫn là ngườ may mắn hỏn tôi. Bố bạn đã được nhìn thây vào đời như thế nào. và ban đã được bắt tay bồ khi báo cáo tốt nghiệp.Còn tôi lúc đó chỉ là sinh viên năm 2.Tôi chỉ muốn ra trường kiếm tiền để về báo đáp công ơn bố mẹ tôi. Nhưng điều đó tôi chưa thưc hiện được.kể cả việc chăm sóc bố tôi lúc ốm đau tôi cũng chưa thực hiện được. Chỉ mỗi lần nghĩ đến bố tôi tôi lại đau thatứ lại. toi chỉ ước thời gian quay trở lại để được chăm sóc người bố vĩ đại của tôi.Bố tôi mất được 8 tháng rồi thế mà dường như tôi tưởng nhủ ngày hôm qua vậy. Chúng ta hãy cố gắng vì những người bố đã khuất, vì những ngứoi bố vĩ đại ban nhé

 

,
trần thị tố như, k48B kế toán.đại học Vinh, gửi lúc 13/04/2010 22:58:40

 

Dear Reny Hoàng,
đọc những dòng tâm sự của bạn, tôi cảm thông được nổi đau và sự mất mát của bạn. Xin chia xẻ nổi đau đó của bạn. Cũng giống như hoàn cảnh của bạn, người em ruột của tôi mất năm 2007, vì căn bệnh ung thư máu. Những tuần lễ cuối cùng trong đời, tôi từ Mỹ bay về, định nói nhiều với em, nhưng mọi lời bắt đầu đều nghẹn, mặt em tôi đã có màu xám, lưỡi đã bị sưng to không nói được gì nhiều. Tôi không dám nhìn vào mắt em tôi lâu, vì nơi đó hiện lên bao nhiêu sự đau đớn, thống thiết, thất vọng rồi tuyệt vọng. Gia đình tôi đã đem em sang Singapore chừa trị cả năm, chị tôi từ Florida bay về hai lần cho tủy nhưng vần không cứu được em.
Bố của bạn mất vào dịp tết, em tôi cũng vậy ra đi trong tháng giêng âm lịch. Tôi 20 năm chưa môt. lần ăn tết trên quê hương của mình, cứ mãi dần dà vì công danh sự nghiệp. Đến khi em tôi nằm xuống tôi mới nghiệm ra rằng tất cả chỉ là hư vô.

 

,
Chế Bửu, san jose, Ca, USA, gửi lúc 13/04/2010 19:16:30

 

Xin chia buồn cùng bạn! tôi nghĩ không nỗi đau nào như nỗi đau mất người thân và nhất là người đó là Cha mình. Hoàn cảnh của bạn rất giống mình, cách đây 2 năm mình cũng mất Cha vì ung thư dạ dày, buồn vô cùng, cứ nghĩ từ nay mỗi lần mình về nhà không gặp Cha nữa là lại khóc. Mong bạn sớm vượt qua nỗi đau và hãy sống tốt để không phụ lòng Cha. Có như vậy ở nơi chín suối Cha chúng ta sẽ mỉm cười mãn nguyện.

 

,
xuantruong, Ha noi, gửi lúc 13/04/2010 11:48:23

 

Thành thật chia buốn, mẹ chồng tôi cũng vừa mất vì căn bệnh K màn phổi, nhanh lắm bạn à, trong vòng 1thang 30 ngày thôi, mẹ đã ra đi bỏ lại chúng tôi. Cố lên bạn nhé, sống sao cho xứng đáng với người đã mất.

 

,
Lien Thu, TP, Ho CHi Minh, gửi lúc 13/04/2010 10:55:22

 

Chia sẻ với mất mát của bạn, đọc những dòng tâm sự của bạn tôi đã nghẹn ngào. Tôi được chứng kiến cảnh đau đớn cha của người bạn thân, cũng như tình trạng của cha bạn. Hãy cứng rắn lên nhé vì ở một thế giới xa nào đó cha bạn cũng muốn nhìn thấy bạn vui vẻ hạnh phúc chứ không muốn bạn đau khổ như vậy đâu.
Mong rằng một ngày không xa những nhà Khoa học sẽ tìm được cách chữa trị cho những người mắc căn bệnh này./.
xin chân thành cảm ơn!

 

,
Hoa Tiêu, Hà Nội,gửi lucs10h45", gửi lúc 13/04/2010 10:53:40

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top