Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người lạ quen thuộc

2012-12-12 10:37

Tác giả:



Bài dự thi Cuộc sống vẫn tươi đẹp  - Chị ơi, chị có mua bóng không?

Tôi lắc đầu nhẹ, vẫn luôn thế, tôi là một người kiệm lời, và điều đó càng thể hiện rõ ra khi tôi buồn.

Chị mua đi, xong rồi chị viết nỗi buồn của chị vào một tờ giấy, thả theo quả bóng bay lên trời là sẽ hết buồn ngay.

Sao em...

Sao em biết là chị đang buồn?


Vì ánh mắt của chị, em cũng đã nhìn thấy nó trên khuôn mặt mình, qua gương.



Tôi nhìn cô bé nhỏ nhắn với cái giọng khàn khàn ấy, thật khó đoán tuổi của cô bé, trông em già hơn tuổi. Tôi bước đến gian hàng của em, chỉ là hai cái chiếu nhỏ dưới gốc cây. Xung quanh em bày biện toàn những bộ trang phục, được là cho búp bê Baby. Tôi đẩy chúng sang một bên, để chừa một chỗ nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh em. Tôi đang tự hỏi, em còn nhỏ vậy, điều gì đã khiến em buồn, như tôi bây giờ. Rôi bất thình lình, chân tôi va phải cái gì đó nặng trịch, tôi nhìn xuống, đôi chân của em, nó...nó...nhỏ hơn bình thường. Em chỉ cười.

Em bị vậy từ hồi mới sinh cơ chị ạ, cũng chẳng sao cả đâu. Chị cứ ngồi đi.

À...ừ...

Em đang làm gì thế!

Em đang khâu váy búp bê, người ta đặt em làm, cũng không được nhiều, nhưng mà kiếm được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Mấy cái này là bị lỗi, người ta trả, em mang ra đây bán.

Sao em không kiếm chỗ nào đông người một chút mà ngồi, chỗ này vắng lắm.

Chỗ đông người ta chiếm hết rồi, đâu còn chị, em đâu có đứng lên mà đánh nhau, hay cãi nhau với người ta được. Nhưng mà chỗ này gần công viên lắm, tối là đông người liền thôi.


Họ, ý chị là những người kia ấy, không có ai nhường chỗ cho em sao. Sao họ có thể...

Chị ơi, họ không xấu vậy đâu. Chỉ là đến bản thân họ, gia đình họ, họ còn chưa lo được thì sao có thể để ý tới người khác được chứ. Á...

Tôi ngoái sang nhìn, cây kim bé nhỏ, mỏng manh đã đâm vào ngón tay em, em vội đưa nó vào miệng. Tôi bất ngờ nhận ra, trên những đầu ngón tay, còn nhiều lắm những vết sẹo do kim đâm. Hình như
nhận thấy vẻ lo lắng của tôi, con bé lại cười. Tôi hơi ngạc nhiên.

Chuyện này là bình thường khi khâu vá thôi mà chị?

Gia đình em...
– Tôi định hỏi, nhưng lại nhận thấy khiếm nhã quá nên thôi.

Hình như cô bé cũng đoán được tôi định hỏi gì, nên hơi cúi đầu xuống, tôi sợ là mình đã chạm phải cái gì đó, mà cô bé đã cố cất giấu, chẳng biết là gì, chỉ biết là rất đau.



Em bị thế này từ nhỏ. Ba mẹ em cũng lo lắm, khóc nhiều lắm. Thế nên em cố học cách để cười, để bố mẹ không phải buồn nhiều. Em cũng cố gắng, để không thua kém các bạn. Mấy năm liền em được học sinh giỏi, lại được đi thi cấp huyện, các bạn cùng lớp đối xử với em rất tốt, các bạn còn đẩy xe, cõng em đi nữa. Ba mẹ em cũng thế mà đỡ buồn, kinh tế nhà em cũng chẳng khấm khá gì, nên em cũng hay làm thêm giúp ba mẹ. Cuộc sống cứ tưởng thế là yên bình, ai ngờ được ba mẹ em đã mất trong một tai nạn giao thông, để lại mình em ở với bà ngoại. Hai bà cháu  nương tựa vào nhau mà sống, bà ngoại em giờ ốm liên miên, em chỉ có thể làm được như thế này thôi, kiếm được đồng nào hay đồng đó chị ạ.

Tôi nhìn sâu vào mắt em, đôi mắt màu nâu, nhưng chẳng tìm được ở đâu cái vẻ ngây thơ nữa. Em mới 11 tuổi ư, trông em già dặn hơn cái tuổi ấy rất nhiều. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, khô khốc đã lên chai sần, dày đặc những vết kim đâm. Tôi chợt nghĩ, sao cuộc đời này bất công vậy. Những người đã giàu thì càng giàu hơn, còn những người nghèo thì ngược lại. Có những người, hơn 20 tuổi mà vẫn chưa biết cách tiêu tiền, vậy mà có những người, phải lăn lội kiếm từng hào một từ nhỏ. Có những người, còn cần nhiều lắm yêu thương mà sao lại không được, vậy mà có những người, có mà lại không biết trân trọng. Bầu trời kia, sao không trắng, không đen mà lại u ám chỉ một màu xám thôi. Tôi, một người vốn sống khép kín, vậy mà giờ đây lại bỗng nhiên mở lòng mình, với một người hoàn toàn xa lạ.

Gia đình chị, mẹ chị là giám đốc của một công ty xây dựng, gia đình thì vào loại khá giả. Nhưng có khi cả tháng mới được gặp mẹ một lần. Vậy  mà tại sao chị lại có thể thấy lạ khi ba chị đi theo người khác được nhỉ.

Vậy thì chị vẫn may mắn hơn em. Dù ba mẹ chị có chia tay, thì chị vẫn còn đủ cả bố cả mẹ. Chị hãy cho họ một cơ hội như cho chình mình một cơ hội.

Một cơn gió thổi qua làm xù lên mái tóc rễ tre của cô bé, dáng buồn bã và cô đơn. Câu chuyện của tôi làm cô bé buồn ư? Tôi im lặng nhìn sâu vào mắt cô bé, thấy lòng dậy lên một cảm xúc khó tả.  Cô bé khẽ rùng mình, cũng phải, trời đã xẩm tối, nới này lại gần bờ sông. Vậy mà trên người em chỉ có một chiếc áo len sợi đã dời dạc. Tôi cởi cái áo của mình ra khoác cho em, em cười và nói cảm ơn.

Làm sao em có thể cười được trong mọi hoàn cảnh vậy?

Thế này nhé, chị viết nỗi buồn của mình ra một tờ giấy, gắn vào quả bóng bay, rồi thả nó bay đi, hét to lên “ông trời ơi, hãy mang nỗi buồn của tôi đi xa”, vậy là xong.


Tôi bật cười, em, vẫn còn đâu đó chút trẻ thơ trong suy nghĩ. Cũng hay, bởi khi người ta lớn lên, có những thứ sẽ mất đi, như tính vô tư, vô lo, lạc quan và suy nghĩ đơn giản. Khi lớn, với thứ mà người ta gọi là kinh nghiệm cuộc sống, đã khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn, như một mớ len, đến khi không gỡ được thì phải dùng kéo để cắt. Mùi bánh bao hấp theo gió bay tới, tôi sực nhớ là mình chưa ăn gì suốt cả ngày hôm nay. Tôi lấy chỗ cô bé một quả bóng hình trái tim, thả mảnh giấy bay theo gió, như lời cô bé nói. Rồi mua bốn cái bánh bao  về. Mới đầu cô bé không nhận, nhưng sau đó , khi tôi thỏa thuận là coi như lấy bánh bao trả tiền bóng, cô bé gật đầu.

Nghèo mà còn chảnh gớm nhỉ.

Nghèo nhưng mà vẫn có lòng tự trọng chứ chị, bà em hay bảo giấy rách phải giữ lấy lề mà. Thôi muộn rồi, chị đi thế này mẹ không lo sao, em mà thế này là bà ngoại la quá trời.


Tôi mỉm cười, mua ba bộ váy búp bê, buột miệng “em may đẹp thật, có năng khiếu vào ngành thời trang đó”. CÔ bé cười ngoác miệng,”ước mơ của em là trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng đó chị, nhưng... có lẽ là không được đâu”. Tôi lặng đi nhìn em, em lại cười. Tôi chào em, chúc em mạnh khỏe. Em gọi với theo :

Chị ơi, áo chị này...

Em lấy mà mặc...

Coi như chị trả em. Em giúp chị hết buồn, chị giúp em hết thấy lạnh.

Ngày hôm sau, tôi rủ thêm mấy đứa nhỏ trong phố đến mua hộ bé. Ba chiếc váy tôi mang về đứa nào cũng suýt xoa khen đẹp, nhưng em đã không còn ở đấy nữa. Tôi hỏi mấy bác xung quanh, chẳng ai biết nhà bé ở đâu. Có bác chép miệng : “Chắc bà con bé ốm lắm, dạo này thấy nó hay nghỉ suốt”

Những lần sau đó, tôi cũng chẳng thấy em đâu. Chỉ còn lại đó ba bộ váy búp bê, và một kỷ niệm về một người xa lạ. À mà chẳng phải, tôi và em đều là người xa lạ, nhưng đều chung một tâm trạng, vậy là người quen. Một người lạ quen thuộc.

Cuộc sống này không có cái gọi là công bằng, vậy nên bạn hãy học cách thích nghi với chúng. Tôi chẳng nhớ, tôi đã đọc nó trong cuốn sách nào, nhưng người viết ra nó đã đúng. Tôi mua một chùm bóng bay, viết lên đó những nỗi buồn. Và cả những lời cầu nguyện, cho em, được sống tốt đẹp hơn, cho ước mơ còn giang dở ấy được thành hiện thực. Em đã bị lấy đi quá nhiều, và em nên được nhận lại những điều xứng đáng.

Cuộc sống, mày đã sinh ra nhiều linh hồn, nhiều hoài bão vậy thì tại sao lại nỡ lòng dập tắt nó đi, những đứa con của chính mình.

Tôi ước, cho em bé với những bộ đồ búp bê, cho em bé vừa bán bóng cho tôi, cho những người lạ quen thuộc.

  • Gửi từ Nguyễn Hải Yến email isapayjo@




Blog Việt – Blog Radio trân trọng thông báo và rất mong nhận được sự tham gia nhiệt tình từ quý bạn đọc! Mời bạn click vào đây để gửi bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp"





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top