Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người lạ quen thuộc

2012-12-12 10:37

Tác giả:



Bài dự thi Cuộc sống vẫn tươi đẹp  - Chị ơi, chị có mua bóng không?

Tôi lắc đầu nhẹ, vẫn luôn thế, tôi là một người kiệm lời, và điều đó càng thể hiện rõ ra khi tôi buồn.

Chị mua đi, xong rồi chị viết nỗi buồn của chị vào một tờ giấy, thả theo quả bóng bay lên trời là sẽ hết buồn ngay.

Sao em...

Sao em biết là chị đang buồn?


Vì ánh mắt của chị, em cũng đã nhìn thấy nó trên khuôn mặt mình, qua gương.



Tôi nhìn cô bé nhỏ nhắn với cái giọng khàn khàn ấy, thật khó đoán tuổi của cô bé, trông em già hơn tuổi. Tôi bước đến gian hàng của em, chỉ là hai cái chiếu nhỏ dưới gốc cây. Xung quanh em bày biện toàn những bộ trang phục, được là cho búp bê Baby. Tôi đẩy chúng sang một bên, để chừa một chỗ nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh em. Tôi đang tự hỏi, em còn nhỏ vậy, điều gì đã khiến em buồn, như tôi bây giờ. Rôi bất thình lình, chân tôi va phải cái gì đó nặng trịch, tôi nhìn xuống, đôi chân của em, nó...nó...nhỏ hơn bình thường. Em chỉ cười.

Em bị vậy từ hồi mới sinh cơ chị ạ, cũng chẳng sao cả đâu. Chị cứ ngồi đi.

À...ừ...

Em đang làm gì thế!

Em đang khâu váy búp bê, người ta đặt em làm, cũng không được nhiều, nhưng mà kiếm được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Mấy cái này là bị lỗi, người ta trả, em mang ra đây bán.

Sao em không kiếm chỗ nào đông người một chút mà ngồi, chỗ này vắng lắm.

Chỗ đông người ta chiếm hết rồi, đâu còn chị, em đâu có đứng lên mà đánh nhau, hay cãi nhau với người ta được. Nhưng mà chỗ này gần công viên lắm, tối là đông người liền thôi.


Họ, ý chị là những người kia ấy, không có ai nhường chỗ cho em sao. Sao họ có thể...

Chị ơi, họ không xấu vậy đâu. Chỉ là đến bản thân họ, gia đình họ, họ còn chưa lo được thì sao có thể để ý tới người khác được chứ. Á...

Tôi ngoái sang nhìn, cây kim bé nhỏ, mỏng manh đã đâm vào ngón tay em, em vội đưa nó vào miệng. Tôi bất ngờ nhận ra, trên những đầu ngón tay, còn nhiều lắm những vết sẹo do kim đâm. Hình như
nhận thấy vẻ lo lắng của tôi, con bé lại cười. Tôi hơi ngạc nhiên.

Chuyện này là bình thường khi khâu vá thôi mà chị?

Gia đình em...
– Tôi định hỏi, nhưng lại nhận thấy khiếm nhã quá nên thôi.

Hình như cô bé cũng đoán được tôi định hỏi gì, nên hơi cúi đầu xuống, tôi sợ là mình đã chạm phải cái gì đó, mà cô bé đã cố cất giấu, chẳng biết là gì, chỉ biết là rất đau.



Em bị thế này từ nhỏ. Ba mẹ em cũng lo lắm, khóc nhiều lắm. Thế nên em cố học cách để cười, để bố mẹ không phải buồn nhiều. Em cũng cố gắng, để không thua kém các bạn. Mấy năm liền em được học sinh giỏi, lại được đi thi cấp huyện, các bạn cùng lớp đối xử với em rất tốt, các bạn còn đẩy xe, cõng em đi nữa. Ba mẹ em cũng thế mà đỡ buồn, kinh tế nhà em cũng chẳng khấm khá gì, nên em cũng hay làm thêm giúp ba mẹ. Cuộc sống cứ tưởng thế là yên bình, ai ngờ được ba mẹ em đã mất trong một tai nạn giao thông, để lại mình em ở với bà ngoại. Hai bà cháu  nương tựa vào nhau mà sống, bà ngoại em giờ ốm liên miên, em chỉ có thể làm được như thế này thôi, kiếm được đồng nào hay đồng đó chị ạ.

Tôi nhìn sâu vào mắt em, đôi mắt màu nâu, nhưng chẳng tìm được ở đâu cái vẻ ngây thơ nữa. Em mới 11 tuổi ư, trông em già dặn hơn cái tuổi ấy rất nhiều. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, khô khốc đã lên chai sần, dày đặc những vết kim đâm. Tôi chợt nghĩ, sao cuộc đời này bất công vậy. Những người đã giàu thì càng giàu hơn, còn những người nghèo thì ngược lại. Có những người, hơn 20 tuổi mà vẫn chưa biết cách tiêu tiền, vậy mà có những người, phải lăn lội kiếm từng hào một từ nhỏ. Có những người, còn cần nhiều lắm yêu thương mà sao lại không được, vậy mà có những người, có mà lại không biết trân trọng. Bầu trời kia, sao không trắng, không đen mà lại u ám chỉ một màu xám thôi. Tôi, một người vốn sống khép kín, vậy mà giờ đây lại bỗng nhiên mở lòng mình, với một người hoàn toàn xa lạ.

Gia đình chị, mẹ chị là giám đốc của một công ty xây dựng, gia đình thì vào loại khá giả. Nhưng có khi cả tháng mới được gặp mẹ một lần. Vậy  mà tại sao chị lại có thể thấy lạ khi ba chị đi theo người khác được nhỉ.

Vậy thì chị vẫn may mắn hơn em. Dù ba mẹ chị có chia tay, thì chị vẫn còn đủ cả bố cả mẹ. Chị hãy cho họ một cơ hội như cho chình mình một cơ hội.

Một cơn gió thổi qua làm xù lên mái tóc rễ tre của cô bé, dáng buồn bã và cô đơn. Câu chuyện của tôi làm cô bé buồn ư? Tôi im lặng nhìn sâu vào mắt cô bé, thấy lòng dậy lên một cảm xúc khó tả.  Cô bé khẽ rùng mình, cũng phải, trời đã xẩm tối, nới này lại gần bờ sông. Vậy mà trên người em chỉ có một chiếc áo len sợi đã dời dạc. Tôi cởi cái áo của mình ra khoác cho em, em cười và nói cảm ơn.

Làm sao em có thể cười được trong mọi hoàn cảnh vậy?

Thế này nhé, chị viết nỗi buồn của mình ra một tờ giấy, gắn vào quả bóng bay, rồi thả nó bay đi, hét to lên “ông trời ơi, hãy mang nỗi buồn của tôi đi xa”, vậy là xong.


Tôi bật cười, em, vẫn còn đâu đó chút trẻ thơ trong suy nghĩ. Cũng hay, bởi khi người ta lớn lên, có những thứ sẽ mất đi, như tính vô tư, vô lo, lạc quan và suy nghĩ đơn giản. Khi lớn, với thứ mà người ta gọi là kinh nghiệm cuộc sống, đã khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn, như một mớ len, đến khi không gỡ được thì phải dùng kéo để cắt. Mùi bánh bao hấp theo gió bay tới, tôi sực nhớ là mình chưa ăn gì suốt cả ngày hôm nay. Tôi lấy chỗ cô bé một quả bóng hình trái tim, thả mảnh giấy bay theo gió, như lời cô bé nói. Rồi mua bốn cái bánh bao  về. Mới đầu cô bé không nhận, nhưng sau đó , khi tôi thỏa thuận là coi như lấy bánh bao trả tiền bóng, cô bé gật đầu.

Nghèo mà còn chảnh gớm nhỉ.

Nghèo nhưng mà vẫn có lòng tự trọng chứ chị, bà em hay bảo giấy rách phải giữ lấy lề mà. Thôi muộn rồi, chị đi thế này mẹ không lo sao, em mà thế này là bà ngoại la quá trời.


Tôi mỉm cười, mua ba bộ váy búp bê, buột miệng “em may đẹp thật, có năng khiếu vào ngành thời trang đó”. CÔ bé cười ngoác miệng,”ước mơ của em là trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng đó chị, nhưng... có lẽ là không được đâu”. Tôi lặng đi nhìn em, em lại cười. Tôi chào em, chúc em mạnh khỏe. Em gọi với theo :

Chị ơi, áo chị này...

Em lấy mà mặc...

Coi như chị trả em. Em giúp chị hết buồn, chị giúp em hết thấy lạnh.

Ngày hôm sau, tôi rủ thêm mấy đứa nhỏ trong phố đến mua hộ bé. Ba chiếc váy tôi mang về đứa nào cũng suýt xoa khen đẹp, nhưng em đã không còn ở đấy nữa. Tôi hỏi mấy bác xung quanh, chẳng ai biết nhà bé ở đâu. Có bác chép miệng : “Chắc bà con bé ốm lắm, dạo này thấy nó hay nghỉ suốt”

Những lần sau đó, tôi cũng chẳng thấy em đâu. Chỉ còn lại đó ba bộ váy búp bê, và một kỷ niệm về một người xa lạ. À mà chẳng phải, tôi và em đều là người xa lạ, nhưng đều chung một tâm trạng, vậy là người quen. Một người lạ quen thuộc.

Cuộc sống này không có cái gọi là công bằng, vậy nên bạn hãy học cách thích nghi với chúng. Tôi chẳng nhớ, tôi đã đọc nó trong cuốn sách nào, nhưng người viết ra nó đã đúng. Tôi mua một chùm bóng bay, viết lên đó những nỗi buồn. Và cả những lời cầu nguyện, cho em, được sống tốt đẹp hơn, cho ước mơ còn giang dở ấy được thành hiện thực. Em đã bị lấy đi quá nhiều, và em nên được nhận lại những điều xứng đáng.

Cuộc sống, mày đã sinh ra nhiều linh hồn, nhiều hoài bão vậy thì tại sao lại nỡ lòng dập tắt nó đi, những đứa con của chính mình.

Tôi ước, cho em bé với những bộ đồ búp bê, cho em bé vừa bán bóng cho tôi, cho những người lạ quen thuộc.

  • Gửi từ Nguyễn Hải Yến email isapayjo@




Blog Việt – Blog Radio trân trọng thông báo và rất mong nhận được sự tham gia nhiệt tình từ quý bạn đọc! Mời bạn click vào đây để gửi bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp"





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

back to top