Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày của Mẹ, nơi làng quê nghèo khó

2009-05-11 18:15

Tác giả:


Blog Việt

Lời tác giả: “Tôi viết câu chuyện này về mẹ của tôi, về những người Mẹ – nhân ngày của Mẹ sắp tới. Tôi muốn gửi những lời chúc tốt đẹp nhất tới những người Mẹ trên thế gian này.”

 

Ảnh minh họa: thekellz

 

Mẹ không quen nhận quà vào ngày của Mẹ, đơn giản vì mẹ ở quê. Hầu hết những người Mẹ ở quê tôi đều thế cả. Chỉ quen làm lụng vất vả sớm hôm tảo tần vì chồng con mà chẳng  bao giờ nghĩ  tới việc sẽ được nhận gì vào những ngày lễ Tết…

Khi tôi viết những dòng này, viết về mẹ, cũng là đang viết về những người Mẹ ở hầu hết các  vùng nông thôn nghèo khó, quanh năm chỉ quẩn quanh với mấy sào ruộng, quả thật thời gian đâu tìm hiểu và biết về ngày của Mẹ. Mà có biết thì cũng chẳng để làm gì, cũng như mọi ngày bình thường khác thôi. Thế nên quên luôn để khỏi phải bận thêm một việc.

Mấy hôm nay đi trên đường, cầm tờ báo đọc, chỗ nào cũng thấy nói về ngày của Mẹ… tôi lại thương mẹ và xót xa cho những người phụ nữ quê tôi. Suốt đời chẳng bao giờ nhận quà vào dịp lễ, chẳng biết đòi hỏi quyền lợi cho mình, cũng chẳng nhận được những cành hoa hồng của chồng con ngay cả ngày Quốc tế Phụ nữ…

Mẹ tôi là bộ đội Trường Sơn bây giờ về nghỉ hưu, so với những người cùng làng đã tiến bộ trong tư tưởng lắm rồi, ấy thế mà vào dịp lễ Tết con cái ở xa có gửi quà về cũng vẫn ngại khi nhận. Mẹ hay nói “ Tụi con làm thế mẹ ngại, vì xung quanh làng mình có ai được nhận quà đâu.” Tôi nghe mẹ nói thế không thể nhịn được…cười ra nước mắt. Mẹ sinh ra các con, sống ở quê tôi ngấm hết những lệ làng, có lạ gì đâu…

 

Ảnh minh họa: Roxyiana

Xa nhà cũng đã gần chục năm rồi mà những điều ấy ở quê vẫn chưa hề thay đổi. Bây giờ đi làm, biết cái này cái nọ… muốn tỏ lòng biết ơn với mẹ cũng thật khó. Nhiều khi đi tới những nơi sang trọng, lại thương mẹ, nghĩ tới việc sẽ đưa mẹ tới đó, nắm tay mẹ như ngày xưa mẹ vẫn thường làm thế với tôi… Nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ bây giờ tôi biết có mời mẹ cũng chẳng đi, vì ngại. Thể nào mẹ cũng bảo “Thôi mẹ đi chỉ tổ làm con vướng chân, con còn bạn bè nữa chứ.”  Mẹ không muốn ai đó trong số bạn bè của chúng tôi nhìn thấy mẹ thì phải, mẹ muốn hình ảnh mẹ là một người khác… Biết tâm tư ấy của mẹ tôi càng thương hơn.

Lần gần đây trên chuyến bay Sài gòn – Hà Nội, tôi đã ngồi suốt cả buổi lặng đi chỉ để nhìn, nghe hai mẹ con vị khách lạ trò chuyện từ  hàng ghế trên. “ Mẹ ngồi yên ở đây nhé. Con chỉ vào trong này 3 phút rồi ra. Mẹ ngồi yên nhé.” Người con nói rồi đi vội vã, như sợ nếu mình không nhanh quay trở lại mẹ sẽ đi đâu mất. Còn người mẹ thấy con nói thế thì cũng ngồi yên thật, ngay cả cái cựa mình cũng không luôn.

Lúc ấy tôi nghĩ tới mẹ, ngày bé mỗi khi mẹ đi đâu cũng thường dặn dò tôi kỹ lắm “ Con ở nhà, mẹ sang hàng xóm một tí. Ở nhà nhé.”  Ngẫm xa xôi thấy mênh mông cuộc đời, ngày trước mẹ dặn dò chúng con, nay thì …

Nói về mẹ, về những người Mẹ ở vùng quê tôi có khi cả ngày không hết chuyện, chuyện thì nhiều vô kể nhưng toàn là chuyện đồng ruộng, con cái, chợ búa… chẳng khi nào họ nói tới chuyện đắp mặt nạ, trang điểm, nhận quà vào dịp lễ Lết…

 

Ảnh minh họa: WindyLife

Ngày của Mẹ năm nay tôi cũng sẽ dạo phố, trước đó cả tuần, chọn mua món quà nào ưng ý… lần này thì phải gói bọc trong giấy kín gửi qua đường bưu điện, trên bì thư chỉ ghi “Con gái gửi Mẹ, nhân ngày bình thường”… chứ không dám ghi nhân ngày của Mẹ… vì thể nào mẹ nhận quà cũng ngại và vì mẹ sợ người trong làng nói lời xí xào “Con bà nay lên thành phố rồi khác nhỉ “ Tôi biết mẹ sợ điều đó, sợ chúng tôi những đứa con của mẹ rời làng lên thành phố lập nghiệp sẽ quen với cách sinh hoạt ở đó mà quên mất một miền quê. Mẹ ơi! Làm sao có thể quên được khi tuổi thơ chúng con thấm đẫm những kỷ niệm ngọt ngào bên đồng ruộng, hương lúa non, trưa hè tắm sông, chăn trâu, thả diều …

Tôi càng nghĩ càng thương mẹ, thương những người phụ nữ làm Mẹ nơi quê tôi. Chẳng biết tới khi nào mẹ  mới trách chúng tôi là sao vào ngày của Mẹ lại không gửi quà, sao không gọi điện từ sáng sớm, sao…

Chẳng biết tới khi nào những người phụ nữ làm Mẹ quê tôi mới có dịp bình đẳng như những người phụ nữ tôi vẫn thường thấy ở phố…

Chẳng biết tới bao giờ…

  • Gửi từ email Đoàn Xuân – doanxuanhanoi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

back to top