Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày của Mẹ, nơi làng quê nghèo khó

2009-05-11 18:15

Tác giả:


Blog Việt

Lời tác giả: “Tôi viết câu chuyện này về mẹ của tôi, về những người Mẹ – nhân ngày của Mẹ sắp tới. Tôi muốn gửi những lời chúc tốt đẹp nhất tới những người Mẹ trên thế gian này.”

 

Ảnh minh họa: thekellz

 

Mẹ không quen nhận quà vào ngày của Mẹ, đơn giản vì mẹ ở quê. Hầu hết những người Mẹ ở quê tôi đều thế cả. Chỉ quen làm lụng vất vả sớm hôm tảo tần vì chồng con mà chẳng  bao giờ nghĩ  tới việc sẽ được nhận gì vào những ngày lễ Tết…

Khi tôi viết những dòng này, viết về mẹ, cũng là đang viết về những người Mẹ ở hầu hết các  vùng nông thôn nghèo khó, quanh năm chỉ quẩn quanh với mấy sào ruộng, quả thật thời gian đâu tìm hiểu và biết về ngày của Mẹ. Mà có biết thì cũng chẳng để làm gì, cũng như mọi ngày bình thường khác thôi. Thế nên quên luôn để khỏi phải bận thêm một việc.

Mấy hôm nay đi trên đường, cầm tờ báo đọc, chỗ nào cũng thấy nói về ngày của Mẹ… tôi lại thương mẹ và xót xa cho những người phụ nữ quê tôi. Suốt đời chẳng bao giờ nhận quà vào dịp lễ, chẳng biết đòi hỏi quyền lợi cho mình, cũng chẳng nhận được những cành hoa hồng của chồng con ngay cả ngày Quốc tế Phụ nữ…

Mẹ tôi là bộ đội Trường Sơn bây giờ về nghỉ hưu, so với những người cùng làng đã tiến bộ trong tư tưởng lắm rồi, ấy thế mà vào dịp lễ Tết con cái ở xa có gửi quà về cũng vẫn ngại khi nhận. Mẹ hay nói “ Tụi con làm thế mẹ ngại, vì xung quanh làng mình có ai được nhận quà đâu.” Tôi nghe mẹ nói thế không thể nhịn được…cười ra nước mắt. Mẹ sinh ra các con, sống ở quê tôi ngấm hết những lệ làng, có lạ gì đâu…

 

Ảnh minh họa: Roxyiana

Xa nhà cũng đã gần chục năm rồi mà những điều ấy ở quê vẫn chưa hề thay đổi. Bây giờ đi làm, biết cái này cái nọ… muốn tỏ lòng biết ơn với mẹ cũng thật khó. Nhiều khi đi tới những nơi sang trọng, lại thương mẹ, nghĩ tới việc sẽ đưa mẹ tới đó, nắm tay mẹ như ngày xưa mẹ vẫn thường làm thế với tôi… Nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ bây giờ tôi biết có mời mẹ cũng chẳng đi, vì ngại. Thể nào mẹ cũng bảo “Thôi mẹ đi chỉ tổ làm con vướng chân, con còn bạn bè nữa chứ.”  Mẹ không muốn ai đó trong số bạn bè của chúng tôi nhìn thấy mẹ thì phải, mẹ muốn hình ảnh mẹ là một người khác… Biết tâm tư ấy của mẹ tôi càng thương hơn.

Lần gần đây trên chuyến bay Sài gòn – Hà Nội, tôi đã ngồi suốt cả buổi lặng đi chỉ để nhìn, nghe hai mẹ con vị khách lạ trò chuyện từ  hàng ghế trên. “ Mẹ ngồi yên ở đây nhé. Con chỉ vào trong này 3 phút rồi ra. Mẹ ngồi yên nhé.” Người con nói rồi đi vội vã, như sợ nếu mình không nhanh quay trở lại mẹ sẽ đi đâu mất. Còn người mẹ thấy con nói thế thì cũng ngồi yên thật, ngay cả cái cựa mình cũng không luôn.

Lúc ấy tôi nghĩ tới mẹ, ngày bé mỗi khi mẹ đi đâu cũng thường dặn dò tôi kỹ lắm “ Con ở nhà, mẹ sang hàng xóm một tí. Ở nhà nhé.”  Ngẫm xa xôi thấy mênh mông cuộc đời, ngày trước mẹ dặn dò chúng con, nay thì …

Nói về mẹ, về những người Mẹ ở vùng quê tôi có khi cả ngày không hết chuyện, chuyện thì nhiều vô kể nhưng toàn là chuyện đồng ruộng, con cái, chợ búa… chẳng khi nào họ nói tới chuyện đắp mặt nạ, trang điểm, nhận quà vào dịp lễ Lết…

 

Ảnh minh họa: WindyLife

Ngày của Mẹ năm nay tôi cũng sẽ dạo phố, trước đó cả tuần, chọn mua món quà nào ưng ý… lần này thì phải gói bọc trong giấy kín gửi qua đường bưu điện, trên bì thư chỉ ghi “Con gái gửi Mẹ, nhân ngày bình thường”… chứ không dám ghi nhân ngày của Mẹ… vì thể nào mẹ nhận quà cũng ngại và vì mẹ sợ người trong làng nói lời xí xào “Con bà nay lên thành phố rồi khác nhỉ “ Tôi biết mẹ sợ điều đó, sợ chúng tôi những đứa con của mẹ rời làng lên thành phố lập nghiệp sẽ quen với cách sinh hoạt ở đó mà quên mất một miền quê. Mẹ ơi! Làm sao có thể quên được khi tuổi thơ chúng con thấm đẫm những kỷ niệm ngọt ngào bên đồng ruộng, hương lúa non, trưa hè tắm sông, chăn trâu, thả diều …

Tôi càng nghĩ càng thương mẹ, thương những người phụ nữ làm Mẹ nơi quê tôi. Chẳng biết tới khi nào mẹ  mới trách chúng tôi là sao vào ngày của Mẹ lại không gửi quà, sao không gọi điện từ sáng sớm, sao…

Chẳng biết tới khi nào những người phụ nữ làm Mẹ quê tôi mới có dịp bình đẳng như những người phụ nữ tôi vẫn thường thấy ở phố…

Chẳng biết tới bao giờ…

  • Gửi từ email Đoàn Xuân – doanxuanhanoi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo

Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo

Trên đời này, mỗi người đều có bài học của riêng mình. Nếu không cùng đường, lặng lẽ rời đi là đủ. Những năm tháng sau này, hãy đồng hành cùng những người ổn định cảm xúc và sống cuộc đời tuyệt vời nhất của chính mình.

Tổ ấm bắt đầu từ sự thấu hiểu

Tổ ấm bắt đầu từ sự thấu hiểu

Lần đầu tiên, Mai thấy lòng trùng xuống. Hóa ra, đằng sau những lời nhắc nhở kia là sự quan tâm. Tối hôm đó, bà Lan rót cho Mai một chén trà, ngồi thủ thỉ: “Con biết không, thời mẹ mới lấy chồng, mẹ cũng chẳng hợp với bà nội của Hùng đâu. Nhưng dần dần, nhờ bà dạy mà mẹ mới biết cách cư xử, mới có thể đi dạy học mà vẫn giữ được gia đình êm ấm.”

Ba mẹ ơi

Ba mẹ ơi

Trân thấy bây giờ trẻ con hay là các con đang cấp hai cấp ba đều thông minh và các con luôn có những chính kiến riêng, rất đáng để ba mẹ để những người lớn chúng ta suy ngẫm. Mà đa số gần như các bậc ba mẹ đều áp suy nghĩ và ý muốn của mình vào con, nhiều ba nhiều mẹ còn mặc nhiên quyết định hết tất cả mọi việc liên quan đến con mà không thử nghe xem con muốn gì, con vui con buồn ra sao.

Trăng chê tiền

Trăng chê tiền

Đồng tiền sao dơ bẩn Sai khiến biển thế nhân Biển xanh buồn vô tận Sao trắng chuộng thanh bần

Đã từng yêu thế mà

Đã từng yêu thế mà

Giờ thì anh đang rất hạnh phúc với người con gái khác. Em nhận ra cô ấy yêu anh nhiều lắm và luôn để ý từng cái nhỏ nhặt nhất của anh. Và quan trọng cô ấy luôn tin tưởng tuyệt đối ở anh. Những điều mà em chưa từng bao giờ làm được với anh.

Khi cuộc sống của tôi là nốt trầm

Khi cuộc sống của tôi là nốt trầm

Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.

Nếu bạn thấy cuộc sống mệt mỏi, hãy làm ngày 10 điều này

Nếu bạn thấy cuộc sống mệt mỏi, hãy làm ngày 10 điều này

Bạn có đang cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống không? Những guồng quay lặp lại có thể trở nên rất mệt mỏi, nhất là khi bạn không thấy mình tiến bộ. Bạn nhìn xung quanh và tự hỏi: "Cuộc đời chỉ có thế thôi sao?". Những cảm giác này có quen thuộc không? Làm thế nào để lấy lại niềm vui sống?

Sau những cánh cửa đóng kín - Nơi bí mật, tội ác và đam mê dần hé lộ (Shannon McKenna)

Sau những cánh cửa đóng kín - Nơi bí mật, tội ác và đam mê dần hé lộ (Shannon McKenna)

Đằng sau những ân oán, nhục dục, tội lỗi, “Sau những cánh cửa đóng kín” còn xoay quay vấn đề về sự tác động của môi trường, gia đình đến người trẻ, về tình cảm giữa cha mẹ với con cái, giữa họ hàng trong gia tộc, giữa tình anh em với nhau hay cả mối quan hệ của những người không cùng huyết thống nhưng vô cùng sâu sắc.

“Yêu anh, có lẽ là sự hối hận nhất của em”

“Yêu anh, có lẽ là sự hối hận nhất của em”

Ngày Vy khoác lên mình chiếc váy cưới trắng, cô đã tin rằng mình là người may mắn nhất thế gian. Hải nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy tự hào. Bạn bè, người thân đều ngưỡng mộ: “Tình yêu thanh xuân của tụi nó thật đẹp, cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.”

Những đóa hoa bay

Những đóa hoa bay

Những bông hoa đủ màu sắc nhẹ nhàng thanh thoát, mà tôi cứ hết cầm bông này lại cầm bông kia, không thể biết được bông nào đẹp hơn, rồi tha hồ ngắm những bức tranh nữa.

back to top