Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngàn năm tình cha vẫn còn đó!

2009-12-16 10:26

Tác giả:


Lời tác giả: “Bài viết đánh dấu ngày xả tang cha 25-11. Buồn vô cùng như ngày đầu cha ra đi. Chia sẻ với những ai mất cha và mừng hạnh phúc cho những ai đang còn cha.”

 

Ba ơi!

 

Chẳng còn mấy ngày nữa là những gì cuối cùng chúng con dành cho ba cũng chấm dứt, vành khăn tang mỏng manh hay băng nhỏ xíu cài trên áo cũng phải bỏ đi. Hai năm đủ để người ta rũ bỏ và quên, để người ra đi có một thế giới mới khác. Hai năm đủ cho người ở lại dứt lòng với người ra đi. Có phải hai năm người ta không còn nhớ nhau? Có phải hai năm cho sự hiếu đễ là đủ? Không bao giờ? Ngàn năm con vẫn còn nhớ đến ba và ngàn năm ba vẫn còn nhớ đến con.

 

Con gặp ba trong cái dáng cao dong dỏng của anh con. Con thấy cái lưng dài ngoẵng của ba trên lưng tất cả những đứa con trai và cặp tai to và đẹp ở tất cả đứa cháu nội. Mẹ đùa:

 

- Con có tai của ông nội.

 

Thằng bé ôm lấy tai và la lên:

 

- Tai con chứ không phải của ông.

 

Cả nhà đều cười. Con lại thấy cái miệng của Thúy là giống ba nhất. Cái răng sao mà giống như ngày xưa bà cụ bên cạnh nhà hay gọi ba với biệt danh là “ thằng răng dài”. Bây giờ bà cụ và “thằng răng dài” lại gặp nhau ở chỗ nào rồi ấy.

 

Con xòe tay ra thấy bàn tay mười ngón thon dài lại nhớ bàn tay ba ngày trẻ. Bàn tay dài khéo léo. Ba là y tá mà chích cho ai cũng không đau nhưng chích đến con là con khóc và dẫy vì con sợ chích chứ không đau. Nhìn vào gương con lại thấy cặp mắt to ngơ ngác của trên khuôn mặt con y đúc cặp mắt của ba, khiến một ngày mình con về làng ba, đến đầu làng con lạ lẫm nhìn có gì giống lời ba tả không thì có người hỏi con tìm ai. Con trả lời tìm nhà ông nội. Người kia lên tiếng:

 

- Đúng giỏ nhà ai quai nhà ấy.

 

Con chỉ mỉm cười. Con biết giỏ, biết quai từ lâu chứ đâu chỉ bà khen con mới biết.

 

Ảnh minh họa: Raysoda.com

 

 

Ngày giỗ đầu, tưởng chừng nỗi đau đã vơi đi phân nửa và giỗ hết là hết đau. Nhưng không ngày ấy con vẫn đau như hai năm trước con đau. Tim con như ai bóp nghẹt khi đội vành khăn trắng quỳ trước bàn thờ với đèn nến lung linh, hương hoa mang mùi đặc biệt, không khí đặc biệt để con người ta lại thấy mình cô đơn, bé xíu xìu xiu. Hai năm con cài chiếc băng tang trên ngực khiến ai cũng ngạc nhiên: Mang tang hoài. Bỏ đi để mà còn làm ăn. Con không nói chỉ quay đi. Điều cuối cùng đánh dấu tình cha con mà cũng bỏ đi để đồng tiền chen vào.

 

Một ngày nào đó có còn được mang không? Tiền chẳng thể dứt chút tình cha con dẫu bây giờ mênh mang như gió, như sương. Vài ngày nữa con sẽ đem cất  khăn tang trắng và băng tang đen vào một cái hộp và giữ trong ngăn tủ như con cất tình cha vào trái tim con. Không phải cất để nhìn mà để nhớ. Con chỉ xòe tay ra là nhớ ba nhưng con muốn giữ vậy thôi . Muốn gặp cha con chỉ nhìn lên di ảnh là thấy ba đang muốn cười với con và ánh mắt hiền từ đang muốn khen con điều gì đó.

 

Cả đời ba có biết đánh con cháu đâu mà ba chỉ biết lo toan vun vén cho chúng. Ăn hủ tíu có cái trứng cút ba cũng lấy cái dĩa nhỏ để riêng cho thằng cháu nhỏ:

 

- Vừa ngon bổ, vừa không hóc, quý lắm cho cháu…

 

Con cười cười ghẹo ba:

 

- Ba ăn đi, nó ăn thịt cá sấu thôi.

 

Ba ngơ ngác:

 

- Cá ở đâu?

 

Đấy, những ngày cuối cùng của ba vẫn nhớ đến cháu dù đầu óc lẫn cẫn cả rồi. Ngày Tết, con cái ngồi quanh ba hỏi đủ điều. Những câu trả lời của ba như em bé ngây ngô khiến chúng quay ra cười và ba cũng cười. Chúng ôm ba ra xe để chở ba đi chơi ba lắc đầu, chúng ghẹo ba nhớ mẹ ba không đi. Thế là chúng đùn mẹ theo. Ba bấu chặt lấy mẹ. Thế là một đàn con cháu lại lăn ra cười. Có dịp chúng lại ghẹo ba và chúng lại cười. Chúng lì xì cho ba. Ba cất tiền vào túi áo. Chốc sau nó lại xin tiền lì xì. Ba lại móc ra cho. Thế là cả chục cánh tay chìa ra xin khiến ba không đủ tiền để cho. Chúng làm bộ khóc khiến ba cười cười đi kiếm tiền. Lại một dịp cười nghiêng ngả.

 

Ảnh minh họa: Raysoda.com

 

Con cháu hàng tuần mới về thăm ông một lần còn những những ngày còn lại ba ngồi im lặng nhìn vào cõi hư không mà không một lời trách móc. Ngày đứa con đầu tiên của ba ra khỏi nhà đi công tác ở tỉnh khác ba buồn biết bao nhiêu. Ba cảm thấy bất lực không ôm đứa con nhỏ vào lòng (dù đã tốt nhiệp đại học). Ngày đứa con trai về căn nhà mới mua ba lăng xăng dọn đồ hộ nhưng khi đứa cháu nhỏ chạy theo ba nó thì ba lại vịn cánh cửa mắt đỏ hoe. Ba không nói nhưng con hiểu ba. Những ngày giỗ chạp ba nhắn con cháu về đông đủ. Ba chỉ ngồi nhìn những con đi ra đi vào sửa soạn cỗ bàn, nhìn cháu nội ngọai mà ba cứ cười mãi. Ba lạy tổ tiên và con cháu lần lượt con cháu vào lạy. Một truyền thống trong gia đình vẫn lưu truyền khiến ba vui vui. Rồi tiếng cháu chí choé ăn uống làm ba vui hơn nữa. Đưa con ra cổng chân ba cứ ríu lại. Nhìn từng gia đình nhỏ hạnh phúc ba vui nhưng ba vẫn muốn ấp các con trong vòng tay ba. Rồi bàn tay già run run ba đưa trái cây cho cháu ba lại ôm, lại hôn cố níu cháu lại. Con cũng không dám giục cháu lên xe. Thế nhưng cha con, ông cháu đã xa nhau gần hai năm rồi đấy. Đủ cho đứa nhỏ chín chắn hơn khi đứng trước bàn thờ thắp cho ông nén nhang.

 

Cuộc đời của người chồng, người cha tốt đâu có dừng lại ở đây phải không ba. Những ngày ba cực nhọc kiếm tiền nuôi gia đình mới khổ làm sao. Vốn kiến thức ít ỏi của ba cũng giúp lũ con đứng vững trong sân trường và trong đường đời này. Khi chúng con ra trường nhưng mức lương chưa cao cuộc sống còn chật vật ba cũng không hề buồn vẫn khuyên con hãy cố lên và những gì ba chỉ bảo đang nằm trong con. Những thành công của các con và cháu này là của ba mà ba cứ im im ngồi nhìn chúng lớn lên. Còn ba chỉ là ba thôi.

 

Sống với ba 50 năm mà sao xa ba mới hai năm mà sao vời vợi quá. Hai năm hay hai muơi năm tình cha con vẫn thế: cao quí mà thân thiết. Vẫn vui khi nghĩ đến kỷ niệm cha con và buồn vô cùng khi nghĩ về phút chia lìa.

 

 Ngàn năm tình cha vẫn còn đó.

 

  • Gửi từ email Kim Dung – oonguyenkim

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top