Nếu biết đó là lần cuối con sẽ ở phút giây đấy lâu hơn..
2024-07-08 10:20
Tác giả:
@hoth
Blog Radio - Ngồi bên bố những lần cuối con ân hận lắm. Nếu ngày hôm đấy con đi cùng bố xuống bà thì có phải bố sẽ chả còn gì nuối tiếc không? Nếu năm tháng ấy con không căm hận bố vì đánh chửi mẹ? Nếu con đủ chín chắn để trân trọng bố hơn? Người ta nói đúng, cái gì mà mình có thì thường không trân trọng, mất đi rồi mới ân hận...
***
Cũng gần 3 năm rồi. Nhanh thật đấy bố nhỉ? Mới ngày nào con còn khóc sướt mướt vì trượt lớp A1 của một trường xa nhà mà đến nay cũng là học sinh của ngồi trường đấy được 3 năm rồi, một năm nữa thôi con sẽ lại tạm biệt ngôi trường ấy – nơi lưu giữ bao cảm xúc tuổi mới lớn của con. Còn nhớ 3 năm trước bố nói : “ Trượt A1 thì thôi về đây học cho gần nhà, gần bố, chứ mày đi xa bố lo lắm.” Lúc đấy thì có nghĩ gì đâu vì cứ nghĩ bố lo nên nói vậy thôi nhưng ngờ đâu nó là những lời dặn dò cuối mà bố gửi gắm đến đứa con gái này trước khi rời xa nó.
Con sao quên được cái ngày định mệnh hôm đấy là thứ sáu ngày 16 tháng 7 năm 2021 một ngày như bao ngày nhưng khiến con ám ảnh cả đời. Buổi chiều hôm ấy nắng to lắm bố nhớ không, bố ngồi ăn chùm nhãn nhìn mẹ dọn bếp, rồi than nóng với khát. Con chạy đi mua nước cho bố, một lon nước bí đao. Vừa ngồi bố vừa đùa: “ Mày chở bố xuống bà chơi tí đi” con chả nghĩ gì mà từ chối vì trời nắng lắm, mẹ cũng bảo thôi nên chẳng đi nữa. Hôm đấy bố không nấu cơm mà để con nấu rồi hướng dẫn mà do con dở quá nên bố lại vào làm, bữa ăn hôm đấy bố bảo đợi anh về ăn cùng mà anh về muộn quá nên nhà ăn trước rồi bố lên ghế nằm. Giờ nghĩ lại con ước bữa cơm hôm đấy lâu hơn, đầy đủ cả nhà hơn thì tốt biết bao. Ăn xong như mọi tối mỗi người một việc con cũng vào nhà chơi mỗi người một nẻo đến đêm rồi đi ngủ. Đêm đấy bố kêu khó chịu, rồi lạnh, co giật xùi bọt mép. Mẹ hoảng quá gọi ông bà người thân đến đưa bố đi viện để lại con cùng bà nội ở nhà.
Ở nhà con ngóng tin cả đêm mà thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau, hai bà cháu ngóng tin gọi về và hi vọng mọi chuyện sẽ ổn như bao lần thôi nhưng phép màu không mỉm cười với gia đình mình nữa rồi. Cuộc gọi lúc 8h từ anh khiến con giật mình, ghé tai vào nghe với bà. Bàng hoàng, ngỡ ngàng lắm bố ạ! Giọng anh run rẩy nói: “ Bố cháu chân tay lạnh lắm rồi bà ạ, chuẩn bị về nhà thôi”. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt con, tay cũng chẳng còn lực mà phơi tiếp đống quần áo đang đầy. Con phi vào nhà dọn nhà đón bố về nhưng tim vẫn nhen nhóm 1 tia hi vọng nào đó. Khi các cô chú đến nhà dọn, con không gồng được nữa bố ạ con ôm chăn khóc òa lên. Không nghĩ rằng một ngày phải nghe tin ấy, một ngày mình lại mất đi người thân như vậy, một đứa trẻ 11 tuổi thì sao chịu nổi cứ sốc ấy chứ...Vậy mà chỉ khóc 1 lúc rồi con lại đứng lên dọn nhà tiếp cùng mọi người. Con máu lạnh quá đúng không bố?
Khi chiếc xe bệnh viện dừng ở cửa bố được đưa ra cùng bình oxy đang đeo trên mặt. Bố không thể nói, không thể cười mà chỉ mở mắt nhìn mọi người. Con không dám khóc lúc đấy bố ạ, con sợ bố buồn, con cũng không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ gục ngã của mình nhưng thật sự con sụp đổ rồi. Con không thể tưởng tượng được người hôm qua con nói chuyện với mình, còn cười nói nay lại nằm như cái xác không hồn như vậy. Con tự trách tại sao không yêu bố sớm hơn, tại sao lại ghét bố, tại sao lại là một đứa nhóc chưa lớn chưa báo đáp được gì cho bố?
Bố cứ nằm như thế chắc cũng 2 ngày thì mọi chuyện xấu đi. Đêm ngày 18 tháng 7 năm 2021 bố yếu dần, Cứ nấc lên từng hồi, chân tay lạnh hết, nước mắt bố rơi rồi. Lần đầu tiên con thấy bố khóc và cũng là lần cuối... Bố dừng thở và rời xa cõi đời này, rời xa cả mọi người nữa. Từ giây phút ấy con đã mất bố thật rồi, mất đi người bênh con mỗi khi bị mắng, mất đi người chiều chuộng đón con lúc tan trường và mất đi một người thân.
Ngồi bên bố những lần cuối con ân hận lắm. Nếu ngày hôm đấy con đi cùng bố xuống bà thì có phải bố sẽ chả còn gì nuối tiếc không? Nếu năm tháng ấy con không căm hận bố vì đánh chửi mẹ? Nếu con đủ chín chắn để trân trọng bố hơn? Người ta nói đúng, cái gì mà mình có thì thường không trân trọng, mất đi rồi mới ân hận.
Người hôm nào còn hứa sống đến năm 80 tuổi nhìn thấy con lấy chồng rồi mới yên tâm rời đi nay lại thất hứa rồi? Bố còn phải sống 40 năm nữa mà, sao hôm nay đã lạnh lẽo tan thành tro bụi rồi? Con vẫn chưa lớn sao bố nhẫn tâm rời đi vậy? Con cũng biết tủi thân chứ, nhìn người ta có bố, có mẹ hạnh phúc lắm. Con làm mọi thứ để quên đi nỗi đau đấy mà sao nó vô ích quá vậy? Sao lúc nào thất bại con cũng mặc cảm về hoàn cảnh? Bố dậy đi chứ, dậy xem hai đứa con của bố lớn này...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Date to marry
Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.