Mỗi bước ngoảnh lại con vẫn thấy bóng mẹ dõi theo
2010-10-04 15:41
Tác giả:
Blog Việt
Lúc còn học năm hai, con bị sốt xuất huyết, là đứa hay bị ốm vặt nên con chủ quan chỉ đi khám sơ qua và mua thuốc về uống, đến khi bị nặng thì đã bị sốt độ 2. Con không tự đi được, cả người mỏi nhừ, đau nhức, không ăn được, cả người mê man, nóng ran… Đến khi con tỉnh, đứa bạn cùng phòng mới bảo lúc sốt mày chỉ gọi “Mẹ”.
Lúc con về nhà, phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, uống thuốc kháng sinh nặng, nóng hết cả người. Mẹ mua cà rốt về xay ra, mua thịt về bằm thật nhỏ, nấu cháo cho con ăn. Mẹ mua rau má về xay nước để con uống cho mát. Ly nước má thơm mát lạnh, làm con tỉnh hẳn. Từng giọt nước rau má thấm đẫm tình thương của mẹ. Ngòn ngọt, có vị chua chua của chanh mẹ vắt vào, nước rau má có mùi thơm ngon lạ kỳ. Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi loài rau ấy là rau má…
Mới chỉ trước đó một ngày, con tủi thân nằm khóc vì cho rằng ba mẹ không thương con như dì dượng thương con. Mẹ không nói với con những lời ngọt ngào, không dịu dàng hỏi han con như dì quan tâm con. Dì để dành cho con ly nước chè đậu đen để con uống cho mát. Còn mẹ chỉ đứng đấy, lặng thinh, con nuốt nước mắt vào cơn đau, vết thương còn nguyên mùi kháng sinh. Con giận mẹ…
Nhưng rồi… con thấy mẹ lặt từng lá rau dấp cá, rửa sạch để con ăn cho mát, thấy mẹ ngồi nhặt từng cọng rau má để xay cho con uống. Vì rau má nhanh làm liền vết thương, không để lại sẹo. Mẹ không muốn con gái mẹ có một vết sẹo trên mặt.
Rồi con cũng mau lành bệnh, nói cười lại bình thường, vết thương đã cắt chỉ, không còn phải uống kháng sinh nữa. Vị ngọt của những nước rau má vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Vị ngọt thanh khiến con nhớ rất lâu. Vị ngọt thanh như tình yêu mẹ dành cho những đứa con của mẹ.
Và rồi… những đứa con lại xa mẹ… Ba lại mải mê với công việc của mình. Mẹ hay ở nhà một mình sau giờ dạy. Những lúc ở nhà một mình vậy, mẹ không đi chợ. Con gọi điện về, mẹ nói nấu không có người ăn, mẹ buồn. Lúc ấy, con chỉ ước giá như con được bay về ngay với mẹ, ăn cơm cùng với mẹ, kể đủ thứ chuyện với mẹ để mẹ hết buồn.

Ảnh minh họa: hagrid78
Khi những đứa con đi học xa nhà, anh lớn… rồi con… và tới thằng em…, gánh nặng lại oằn lên lưng mẹ. Tết về nhà, thấy mẹ vẫn trong bộ đồ cũ, thấy mẹ vẫn tằn tiện, tiết kiệm từng đồng. Tóc mẹ thêm nhiều sợi bạc. Mặt mẹ lại hằn thêm nhiều vết nhăn. Mẹ như già hơn. Tình cờ một lần, con nghe bác kể lại mẹ đã lo lắng như thế nào khi nghe tin con bị đau mà mẹ lại ở xa, không bên cạnh con. Khi ba kể lại, con gọi điện nói với mẹ là con đã uốn tóc rồi, hơi già nhưng con vẫn luôn xinh. Mẹ ngồi buồn thiu cả buổi chiều, nói với ba rằng con chỉ có để tóc thẳng buộc lên chứ uốn thì già lắm. Tim con nghe như quặn lại. Mẹ vẫn luôn lo lắng, vẫn luôn dõi theo mỗi bước con đi.
Và con lại thấy có lỗi mỗi lần cãi lại mẹ, vì con bướng. Và con lại thấy có lỗi với mẹ mỗi lần về trễ, thấy mẹ ngồi đợi nơi cửa nhà, mắt ngóng về hướng con đường trước nhà, vì con vẫn còn ham chơi. Và mỗi lần đi đâu đấy, đứng trước một nơi nào, con ước giá như con có thể đưa mẹ đi chơi ở nơi đấy. Mỗi lần nhìn thấy một cái áo nào cỡ mẹ, con lại thắc mắc không biết có hợp với mẹ không. Mua cái kẹp tóc, con luôn mua hai cái để dành cho mẹ một cái.
Khi con bắt đầu tập sống bằng những đồng tiền do chính mình làm ra, cân đo đong đếm chi tiêu cho đủ thứ, cho mình và cho thằng em trai, con đã dần dần cảm nhận rõ hơn những khó khăn, vất vả mẹ phải trải qua để nuôi những đứa con ăn học. Mẹ phải lo trăm thứ, nhưng những đứa con của mẹ nào có biết được. Và con vẫn luôn tự hào mỗi khi có người bạn nào đó của ba mẹ nhắc về mẹ với sự thân thiện và quý mến vì sự hy sinh đáng khâm phục của mẹ. Điều mà chỉ những người thân thiết nhất mới có thể hiểu được. Nhưng những khó khăn ấy, mẹ không bao giờ nói ra vì sợ những đứa con lo lắng…
Mẹ của con biết nấu ăn ngon, biết làm bánh rất khéo, biết đan len, biết thêu… Chả thế mà, lúc nào anh trai cũng chỉ thích mẹ nấu mà thôi, và lè lưỡi nói tay nghề của con rất kém, phải có mẹ nhúng tay vào mới ăn được.
Và con luôn thấy tự hào, khi mỗi bước con ngoảnh lại vẫn thấy bóng mẹ hiền hậu dõi theo. Mẹ à!
* Gửi từ email Lương Bảo Hòa - saturation.svbc@
Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồs ng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn đồng gửi blogviet@dalink.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

