Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ ơi, cho con một lần thứ tha!

2009-09-09 09:57

Tác giả:


Blog Việt

1.  Giới hạn

- Con muốn 50 triệu, chỉ một lần này nữa thôi

- Con đã nói với mẹ câu đó bao lần rồi, con đã hứa bao nhiêu lần rồi.

- Mẹ chỉ có một mình con là con trai, mẹ còn tiếc gì chứ?

- Con hiểu hoàn cảnh gia đình mình mà, con muốn giết mẹ sao?

- Nếu mẹ đã nói vậy, thì con sẽ không bao giờ  trở về đó nữa, mẹ hãy coi như không có con trên đời này!

- Mày…Huy…

Toang..., tiếng chiếc ly đập vào bức tường làm mọi người phòng bên cạnh giật mình, nhưng rồi họ cũng nhận ra đó là kịch bản của Huy, ở cái khu trọ này mọi người đã quá quen với cảnh như ấy. Nó tháo chiếc sim quen thuộc bỏ lên một góc bàn. Nó biết nếu từ giờ tới ngày mai mẹ không liên lạc được thì mẹ sẽ cuống cuồng lên và phải chiều theo ý nó.

- Anh Phong à!

- Ai vậy?

- Em Huy đây mà

- Uh. Rồi chú em, thế đã có tiền trả anh chưa?

- Ok đi anh, ngày mai sẽ có, thằng em này có bao giờ xù nợ anh đâu.

- Hôm nay sao? Chơi nữa không

- Anh cứ đùa dai, không chơi thì em gọi anh làm gì. Cho em một cặp 56, 65

- Bao nhiêu?

- 100 điểm mỗi con

- Ok

Hà Nội một ngày tháng 7 mưa tầm tã, trong phòng cấp cứu một người mẹ đang nằm bất động

- Mẹ ơi! Mẹ… mẹ tỉnh lại đi, mẹ ơi

Cô gái gào thét bên giường bệnh, căn phòng như lạnh giá và cô độc hơn

- “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên  lạc được…..”

Đã không biết bao lần cô cố gắng liên lạc với cậu em nhưng vô vọng.

 

Ảnh minh họa: gownklown

 

2. Chiều mưa hai tháng trước

- Quay lại đi Huy, quay lại như anh ngày xưa đi!

- Em điên à! Anh bây giờ đang tốt mà, anh có tiền có bạn bè… anh có mọi thứ.

- Thật sao? Những đồng tiền đó, anh sống được với nó sao? Bạn? Anh gọi họ là bạn sao?

- Thôi mà Trang, hôm nay em sao vậy?

- Em sốc vì hôm nay nhận ra con người thật của anh. Mình chia tay thôi!

- Chia tay? Nếu em muốn. Ok thôi!

Hắn nói rồi nhảy tót  lên xe một thằng bạn đợi sẵn từ nãy. Cô bé không còn khóc được nữa mà chỉ thẫn thời nhìn mưa,  những hạt mưa  liệu có xoá đi được tất cả?

 3 năm yêu nhau, bao nhiêu kỷ niệm yêu thương, giờ quên tất cả được sao?

3. Đêm cuối

- Xem kết quả đi mày!

- Uh. Để tao nhắn tin đã

- Ok, trúng rồi. 56 hai “ nháy”

-  Đúng là hết vận đen rồi

- Tối nay "bay" chứ ha ?

- Ok. Đợi một lát tao chơi ít bóng đá đã, đang đỏ mà.

- Uh

- Anh à!

- Uh, bóng hả cưng?

- Vâng, cho em lấy “ tài” trận Mu.

- Bao nhiêu?

- 5 “chai”

- Ok, còn gì nữa không?

- Và 3 chai kèo trên thằng Milan nữa.

Tiếng nhạc sàn inh om, nó nhảy nhót với những đứa đầu xanh đỏ, những ly riệu ngoại, những điếu thuốc đắt tiền. Nó trở về nhà khi kim đồng hồ đã chỉ sang ngày mới được 3 tiếng. Cố dỗ dành mình bằng một giấc ngủ nhưng đôi mắt nó không sao nhắm lại được, nó rùng mình khi hình ảnh của 15 năm trước hiện về.

 

Ảnh minh họa: Alx_GFX

4. Ngày Bố đi xa

Nghĩa địa hoang vu, nghi ngút khói nhang, những người đưa tiễn cuối cùng cũng đã trở về nhà, Tiếng thằng bé lạc giữa không gian mênh mông của khu rừng thông, người nằm dưới kia là Bố nó, một người công nhân xấu số đã ra đi sau một tai nạn lao động. Mẹ và chị gái nó không còn khóc nên lời nữa, họ chỉ còn biết quỳ lặng bên ngôi mộ

 Mưa bắt đầu rơi, người mẹ dùng chút sức lực cuối cùng lê bước cùng hai đưa trẻ trên con đường lầy lội, chiếc khăn trắng trên đầu bị gió hắt tung, họ đói, mệt mỏi

Sau ngày đó Mẹ đưa hai chị em nó trở lại thành phố, để thực hiện ước nguyện lớn nhất của ngừơi cha là chăm lo cho hai chị em nó thành đạt

5. Những ngày hạnh phúc

Thế rồi người chị cũng ra trường và về làm giáo viên ở một trường gần nhà, nó vào Nam học đại học, cuộc sống gia đình nó luôn đầm ấm và hạnh phúc.

Rồi nó gặp Trang, người con gái xinh đẹp, dịu hiền mà nó nghĩ mình sẽ yêu thương suốt đời, Những chiều cùng nhau học trên thư viện, nhưng đêm lang thang bờ biển cùng nhau.

Cuộc sống sẽ cứ thế êm đềm trôi nếu không có một ngày…

 

Ảnh minh họa: zucch3rino

6. Ngõ tối

- Mày có thấy cái boss của tao đâu không?

- Tao không biết.

- Chết rồi tao tìm mãi mà không thấy đâu.

- Thế từ nãy tới giờ  mày có mang đi đâu không?

- Tao mới đi ăn cơm về mà.

- Thử xuống đó tìm xem.

Nó ngồi thẫn thờ nhìn bức tường cô độc

- Hai triệu, biết tìm đâu bây giờ, tiền học phí, tiền ăn, tiền nhà…

- Hay mày hỏi vay Trang xem.

- Trang làm gì có tiền chứ?

- Hay tao bày cho mày một cách nhé!

- Cách nào?

- Tối nay có Real đá đấy!

- Thì sao?

- Mày điên à!

- Nếu không làm vậy thì chẳng còn cách nào khác cả!

Không hiểu trời xui đất kiến làm sao mà hôm đó chỉ vẻn vẹn có 200 mà nó kiếm được 3 triệu

- Vào rồi, 4- 1 rồi Huy ơi, tao nói mà chỉ có cách này là hay nhất thôi

- Uh. Hay đấy, bây giờ thì khỏi phải nghĩ nữa rồi

Rồi mỗi ngày nó một lún sâu hơn, lúc đầu chỉ là bóng đá, rồi nó chuyển xang cả lô đề, cờ bạc khác. Khi mới  chỉ là vài trăm ngàn rồi sau lên thành vài triệu mỗi lần. Khi không có tiền nó nghĩ cách vay mượn bạn bè nhưng rồi cách đó cũng hết hiệu lực nó chuyển qua nghĩ cách lấy tiền nhà. Lúc đầu là tiền học ngoại ngữ, rồi tiền đi thầy cô, rồi tiền học phí tăng, tất cả những lý do nó nêu ra rồi cũng không mang đủ tiền cho những đêm bóng đá, những chiều lô đề và những tối sàn nhảy…

Nó càng muốn thoát ra thì nó lại càng lún sâu vào, nó học hành sa sút hẳn, nó ít quan tâm tới Trang nữa thay vào đó là những đêm “ bay” với lũ bạn “ trí cốt” trong sàn, trong bar….

Và cái chiều hôm ấy nó dùng  chiêu cuối cùng là  xin mẹ 50 triệu để làm ăn. Nó nghĩ mẹ  rồi sẽ nhượng bộ như những lần trước nhưng…

 

Ảnh minh họa: LaDanseuse

7. 24 tuổi -  hai lần mang khăn trắng

- Huy, Huy ơi!

 Tiếng Trang gào thét ngoài cửa, nó uể oải ra mở với đôi mắt trũng sâu

-  Có chuyện gì vậy? Em đổi ý quay lại xin lỗi anh à!

- Anh! Mẹ anh…

- Mẹ anh làm sao?

Nó không còn nhận ra được gì sau câu nói ấy…

Chuyến bay vội vã đưa nó trở về Hà Nội, trở về căn nhà cũ.

Một mầu trắng tang tóc. Trong căn phòng nghi ngút hương khói.  Nó nhận ra tấm hình người mẹ hiện lên những nét khắc khổ

- Em đi đâu mà sao lại tắt máy, em nói đi!

- Em… chị… em sai rồi…

- Em có biết rằng trước khi ra đi mẹ chỉ muốn nhìn thấy em lần cuối không?

Nó quỳ sụp bên chiếc quan tài, nghe tiếng mình lạc đi

- Mẹ ơi! Con đã giết mẹ rồi!

8. Trở lại đi con

 Đôi mắt nó trũng sâu, ngôi nhà giờ đây vắng lặng, ngôi nhà từng là thiên đường hạnh phúc với gia đình nó bây giờ chỉ còn là sự lạnh lẽo và cô đơn

- Trước khi ra đi mẹ để lại cho em mảnh giấy này.

Tay nó run run nhận mảnh giấy nhỏ, trên đó chỉ có một dòng chữ được viết bằng những hơi thở cuối cùng của người mẹ

“ Quay lại đi con, đừng đi vào ngõ cụt”

- Mẹ mất vì đột quỵ tim, trước khi đi mẹ bảo chị đưa em quyển sổ tiết kiệm này.

- Không phải đâu chị ơi, là em giết mẹ rồi. Mẹ ơi...

Nó quỳ trước ngôi mộ mẹ, rừng thông vẫn vi vút nhũng tiếng nhạc buồn. Mắt nó nhìn thẳng vào tấm hình người mẹ được khắc trên bia mộ và thầm hứa với lòng mình.

Mẹ ơi, cho con một lần tha thứ…

Con sẽ trở lại ... để không bao giờ phải xin ai tha thứ nữa.

  • Gửi từ email Chu Hiếu – anhtrangsolanh_ht1984

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top