Mẹ, con gái và khoảng cách
2009-02-03 17:32
Tác giả:
Blog Việt - Vô tình con tìm được mấy quyển sách cũ của mẹ, có lẽ mẹ mua nó từ hồi
mẹ mang bầu con. Con thấy chúng ở dưới tận cùng của chồng sách đã được buộc dây chuẩn bị đem bán giấy vụn. Chúng là sách nuôi dậy con cái, xuất bản cách đây mấy chục năm, trang sách ố vàng, bụi bặm, mối mọt đã ăn vào gáy sách, nếu cầm tờ bìa mà nhấc lên chắc cũng độ chục trang giấy rơi lả tả xuống. Nói thế, đủ biết nó đã rất cũ.

Hình ảnh: Deviantart - Datenshi
Nhưng, có những cái cũ mà vẫn đúng mẹ ạ. Con đã đọc chúng nghiến ngấu từ đầu tới cuối, trong đấy có nhiều điều con thấm thía và kiểm nghiệm lại trong 23 năm con tồn tại trên cõi đời này mới thấy sao mà nó đúng quá. Bố mẹ và con cái, dù thời nào cũng thế cả thôi.
“Nếu giữa bạn và con cái bạn có một dòng sông ngăn cách, hãy chủ động lội qua dòng sông lạnh giá ấy để đến với con, chứ đừng bắt con mình phải làm việc ấy trước”. Câu đó, không biết khi mẹ mang bầu con mẹ có đọc không, mẹ có, nhưng 23 năm chắc mẹ không còn nhớ nữa. Chính vì thế, sau khi gấp những trang sách ấy lại, con thấy cần phải viết ….những điều mà từ trước đến giờ con sợ nói và mẹ sợ nghe.
Mẹ luôn trách con là đứa vô tâm phải không, là đứa con chẳng biết yêu thương bố mẹ, chẳng có chút tình cảm gia đình?
Mẹ! Chẳng lẽ mẹ không nhớ, mẹ chưa từng dậy con cách thể hiện tình cảm của mình sao? Một cái ôm, hôn, một câu nói “con yêu mẹ” từ khi con có thể ghi nhớ cuộc sống tới giờ hình như con chưa từng làm như thế. Bởi vì từ lúc ấy đến bây giờ mẹ cũng chưa từng ôm con vào lòng, chưa từng hôn lên mái tóc con và nói “mẹ yêu con nhiều lắm”. Mẹ cũng chưa từng gọi con là “con gái ơi”, ba từ ấy con cũng thấy thân thương hơn nhiều mẹ gọi con bằng tên hoăc cụt lủn “con ơi”.
Vì mẹ chưa dậy con cách thể hiện tình cảm bằng lời, nên con chỉ có thể nghĩ trong đầu và viết ra giấy, “mặc dù con không nói được nhưng con chắc chắn là con yêu mẹ”.
Vâng, lúc mẹ ốm, con chẳng tự tay bưng bát cháo mời mẹ, con vô tình để việc ấy cho bố, cho em con làm, nhưng… bát cháo ấy là con nấu.
Mẹ trách con, tại sao yêu mà không nói cho mẹ biết. Con 23 tuổi, tất nhiên mẹ không còn cấm con yêu nhưng sao con không thể nói với mẹ dễ dàng như con đã nói với đứa bạn gái thân của mình được. Nghĩ lại, có lẽ chưa bao giờ mẹ con mình tâm sự với nhau. Hồi con 7 tuổi, con ….hơi thích thích một thằng bạn cùng lớp, thích tức là lén lén nhìn thôi, con đâu dám thổ lộ ra cái tình cảm con nít ngốc xít ấy. Vậy mà mẹ biết chuyện khi đọc nhật kí của con, và mẹ mắng con, đến giờ những lời mẹ nói, cay độc và nghiệt ngã, con vẫn nhớ như in từng từ. Nó làm một đứa trẻ con 14 tuổi tự thấy mình “lăng loàn”, “mất nết”. Mẹ có nhớ không?
Mẹ trách con, vì sao cứ về nhà là mặt như đưa đám. Bản thân con cũng chẳng giải thích được tại sao, con vốn hay buồn như vậy hoặc khuôn mặt con nó hình thành một thứ phản xạ, cứ về nhà là thấy chán chường, rầu rĩ. Có lẽ, vì việc con trót đánh vớ một cái bát ngày nào cũng như ngày nào mẹ cũng đều đay đi nghiến lại. Có lẽ, vì về nhà mẹ luôn chỉ hỏi con về học tập và ép con lúc nào cũng chỉ biết học và học, mà con còn có tuổi học trò với những ước mơ viển vông và những cảm xúc lạ lẫm khác. Con luôn cô đơn trong căn nhà của mình. Có lần, con đã khóc vì chẳng bao giờ bố mẹ hỏi con “tại sao con buồn” thay cho những lời quát mắng, nạt nộ, càu nhàu vì con để mất thời gian cho những suy nghĩ vớ vẩn, vì con trót thở dài như người lạc hồn vía. Phải, mẹ sợ con đang yêu.
Mẹ, khi con đội mưa ướt về nhà, thấy con mẹ không ngớt càu nhàu và nhìn con bằng ánh mắt khó chịu… “Thấy chưa, đã bảo bao nhiêu lần mang áo mưa đi không nghe, không biết nghe lời rồi chỉ khổ………”. Và như một sự phản kháng tự nhiên của tuổi trẻ, con vùng vằng “con chẳng làm sao cả”. Thực ra mẹ ạ, việc bị ướt như chuột lột đã là một bài học cho con rồi, những lời cằn nhằn của mẹ không cần thiết bằng việc mẹ giúp con lau khô đầu tóc. Không phải tự con không làm được mà là con muốn mẹ quan tâm đến con theo cách mà con muốn.
Mẹ, con cũng nhớ mẹ đã xé của con bao nhiêu quyển truyện tranh, kèm theo đó là bao nhiêu trận đòn roi nảy lửa. Mẹ miệt thị chúng, khinh bỉ chúng, coi chúng là thứ rác rưởi cứ như chúng là thứ truyện dâm dục đáng ghê tởm. Sao mẹ không thử đọc, đọc để hiểu tại sao con gái mình lại thích, để đặt mình vào địa vị của con để suy nghĩ. Mẹ không còn cơ hội để làm việc đó nữa vì con đã bỏ sở thích ấy nhưng không phải vì mẹ cấm, đơn giản vì con đã sống thực tế hơn.
Mẹ, mẹ cũng từng quật roi vào đôi tay con để cấm con vẽ. Mẹ chưa bao giờ thừa nhận rằng con có năng khiếu hội hoạ bởi mẹ nhìn nhận những bức vẽ của con dưới góc độ “mất thì giờ”. Chẳng bao giờ mẹ nghĩ xem tại sao con vẽ như thế, phải không. Vẽ tranh đối với con không phải là sở thích, nó là một nhu cầu. Vì con quên mất cách thể hiện nỗi buồn sau nhiều lần sợ mẹ thấy con mất thời gian ngồi thở dài, con không còn có thể khóc vì sợ mắt sẽ sưng húp lên, con đành để những nhân vật trong bức tranh khóc hộ con. Đó là cách duy nhất để con giải toả tâm trạng u buồn dồn nén. Con quý những bức tranh đó đến nỗi con đã tự chắc mẩm với mình nếu bố xé tranh của con một lần nữa con sẽ đi khỏi căn nhà này. Những mãi không có cái lần ấy, vì con không còn vẽ nữa, không phải vì sự cấm đoán của mẹ mà là vì con đã tìm thấy “cuộc sống ảo” để sống là chính mình.
Và mẹ lại cấm con, và một lần nữa mẹ cũng không thể cấm được con bởi con muốn sống theo cách mình muốn. Dù sai hay đúng, hạnh phúc hay bất hạnh, đó cũng là cuộc đời con.
Chỉ một phút trước khi con type đến đoạn này, mẹ ngó vào phòng và cằn nhằn “không làm gì thì dọn dẹp nhà cửa đi, ngồi mà chát chít với lũ bạn mất dậy trên mạng”.
Ôi! Mẹ ơi! Khi mẹ đã nghĩ là mình đúng, không bao giờ con có thể thay đổi được những suy nghĩ ấy. Có bao giờ mẹ đặt mình vào địa vị của con để tự hỏi "Mình sai hay đúng?".
“Con cái không có quyền phán xét bố mẹ”. Tại sao? Phán xét không phải là đổ trách nhiệm, là trách móc, là huỵch toẹt công ơn của bố mẹ với con, phán xét là để hố sâu ngăn cách giữa mẹ và con không rộng thêm ra và để tự mình không bắt con cái mình đi lại con đường mà mình đã đi. Thế thôi.
- Gửi từ Blog DR Ruan: Tôi muốn làm một hoa hướng dương không cần mặt trời, muốn viết một tự truyện về cuộc đời mình, và muốn được cả thế giới biết đến.
|
Chia sẻ của độc giả Ho ten: Jenny Vu Ho ten: Nha Trang Ho ten: thanh thanh Ho ten: Dương Ho ten: meocon Ho ten: White Rose Ho ten: Qily Ho ten: Giau ten Dia chi: HCMC Noi dung: Tôi đang tự hỏi tại sao bạn không đối thoại thẳng thắn với mẹ 1 lần, rằng con muốn thế này, con muốn thế kia, con cần thế này, con cần thế khác? Bạn cứ nghĩ bạn cất mọi thứ trong đầu thì người khác có trách nhiệm phải nhìn thấy và phải hiểu bạn đang nghĩ gì và đang cảm thấy thế nào à? Bạn có biết câu "If tomorrow never comes" đúng ko? Vậy tại sao ngay hôm nay bạn ko ôm mẹ mà phải đợi mẹ làm điều đó rồi bạn mới "đáp trả"? Tôi nghĩ, mẹ của bạn, chỉ đơn giản là không yêu thương bạn theo cách mà bạn muốn. |
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

