Lạc nhau giữa mùa Mimosa
2015-12-04 09:32
Tác giả:
Cái con người ấy sao cứ làm tôi tổn thương, cái con người ấy sao cứ lại xuất hiện bên cạnh tôi. Anh là thế rồi lại biến mất thôi, lại để để tôi bơ vơ với một mớ hỗn độn chẳng thể nào vứt bỏ. Lòng tụ kiêu đã chẳng cho tôi quay lại, tôi cứ thế mà bước đi thật nhanh để lại anh mặc kệ với câu nói đó, tôi bây giờ là đang muốn gì, cần gì.
Cái nơi này chăng thể nào bình yên nổi từ khi anh xất hiện, anh lại lần nữa bước vào cuộc đời tôi, làm nó rôi tung lên. Tôi thấy mình mệt mỏi trước tất cả mọi thứ, tôi muốn chạy trốn khỏi nơi này và tôi muốn được thả trôi bản thân mình một nơi nào đó…”Anh hãy cứ tìm em như lời anh nói nhé”.
Tôi nộp đơn xin nghỉ việc không lương một năm, tôi muốn mình được nghỉ ngơi, muốn quay lưng với tất cả thế giới đến một nơi mà tôi chẳng quen biết ai và cũng chẳng ai quen biết tôi. Thế là tôi bỏ lại anh, bỏ lại cái thành phố ồn ào tấp nập sau lưng mà đi. Nhiều lúc tôi đang tự hỏi là tôi bỏ đi hay là chính tôi đang chạy trốn tình cảm của mình, chạy trốn cả chính anh nữa. Thôi kệ, là trốn cũng đượcm bỏ đi cũng được chỉ cần bây giờ tôi thấy mình bình yên là đủ rồi.
Tôi ước mình còn trẻ, ước tôi quay lại cái thời tôi còn là một cô nhóc cấp ba, tôi có thể làm tất cả mọi thứ mà tôi thích mà chẳng cần phải nghĩ đến kết quả như thế nào. Tôi còn nhớ năm lớp mười một, tôi thích một cậu bạn cùng lớp, nghe ngóng tin tức tôi biết cậu ta cũng thích tôi. Chẳng cần phải chờ đợi cậu ta tỏ tình, cứ thế tôi tự lên kế hoạch rồi tác chiến, kết quả tôi bị từ chối thẳng mặt thế mà tôi vẫn cứ nhơn nhơn tự đắc chứ. Nghĩ lại hồi đó tôi thấy mình phục mình quá. Tuổi trẻ là thế đấy, cứ xông pha mà chẳng cần lo nghĩ.
…
Cái khung cảnh đẹp đẽ nơi xứ sở thần tiên này lại lôi tôi về với thực tại, Đà Lạt mỗi mùa một vẻ chẳng giống mùa nào, mỗi mùa đều có những nét riêng chẳng thể nào trộn lẫn. Tôi thích mùa đông, tôi yêu mùa đông ở Đà Lạt , tôi yêu sắc vàng rực rỡ của hoa Mimosa. Mùa đông lạnh lắm nhưng thật ấm áp khi khắp nơi ở đây cái sắc vàng rực rỡ ấy bao trùm hết cái không gian này…sắc vàng này cứ như một liều thuốc thôi miên lấy tôi vậy. Tôi đã từng đọc đâu đó…
“Đà Lạt có những mùa hoa
Mộng mơ, say đắm hòa cùng yêu thương
Say lòng nét phố buồn vương
Thơ ngây em bước trên đường đầy hoa”.
Sáng tỉnh dậy, cái sắc hoa Mimosa chẳng còn vàng rực rỡ kiêu sa, khắp nơi chẳng còn được sưởi ấm bằng thứ màu sắc ấy nữa.Mùa đông sắp hết rồi ư ? Tôi đã ở đây rất lâu rồi phải không? Anh đã chẳng đi tìm tôi, anh vẫn là anh chẳng thể nào kiên nhẫn chờ đợi thêm một điều gì. Tôi yêu anh, yêu loài Mimosa ấy nhưng thật tiếc anh chẳng giống loài Mimosa chung thủy của tôi.
Tôi đưa tay sờ lên tấm lịch để bàn, hôm nay là ngày lễ giáng sinh ư? Hẳn là tôi sẽ chẳng thích điều này cho lắm, tôi cũng nên ra đường chứ, cũng nên hòa cùng vào cái không khí vui vẻ này chứ.
Đêm giáng sinh, mọi thứ đều lung linh và đẹp đẽ. Trong phút chốc tôi nhớ đến anh đến cồn cào da giết, tôi muốn có anh ngay lúc này, muốn ôm lấy anh mà nức nở, muốn trách móc anh tại sao không đi tìm tôi.
“Đừng trốn anh nữa nhé”.Tôi ngoan ngoãn gật đầu như một chú mèo nhỏ.
“Em nhớ anh”.
“Anh cũng vậy”.
“Nhưng tại sao giờ này anh mới xuất hiện”.
“Rung động thôi chưa đủ, anh muốn xem anh có thực sự cần em, yêu anh, anh muốn chắc chắn rằng anh yêu em, anh muốn làm một việc gì đó thật nghiêm túc chứ không phải cả thèm chóng chán”.
“Là anh yêu em ?”. Tôi hỏi một câu dư thừa đến ngốc nghếch.
“Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu nhé, hãy xem trước kia giống như một bản nháp, giờ cả anh và em hãy xé nháp và ném nó đi. Yêu anh nhé “.
“Em yêu anh”. Cái ngôn từ ấy chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị môi anh khóa chặt, môi chạm môi chúng tôi như hòa trọn vào một trong cái khoảnh khắc ấy.
“Hà Nội ấm rồi, Mimosa của em cũng đã tàn rồi, em chẳng cần phải trốn nữa đâu, ngày mai chúng ta sẽ trở về”. Tôi chẳng biết nói gì ngoài gật đầu nghe theo lời anh.
“Từ nay anh đi đâu em sẽ theo đó, em sẽ chẳng trốn một mình nữa, em sẽ dắt anh cùng chạy trốn”.
“Nhớ đấy”.
“Vâng. Ơ mà sao anh lại vào được nhà em thế?
“Bí mật”.
…Có thứ ánh sáng chói mắt chiếu rọi lên khuôn mặt tôi, tôi đưa tay lên che mắt…quay mặt nhìn sang, chỗ bên cạnh đã trống không từ bao giờ…bước ra khỏi chiếc chăn ấm, đứng tựa mình vào cửa, tôi thấy chồng mình thật đẹp đẽ trong cái tạp dề lúi cúi làm đồ ăn sáng. Chẳng cần phải chần chừ, tôi chạy thật nhanh vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
“Hôm nay em sao thế”.
“Chỉ là em nhớ anh”.Chồng tôi bật cười trước câu nói ấy, quay mặt lại nhìn tôi đầy khó hiểu…
“Thôi buông anh ra, đi đánh răng rửa mặt ăn sáng còn đi làm”.
“Chồng ơi hay là mình cùng nhau đi trốn đi !”…Chồng tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi chưa hiểu ra chuyện gì, tôi đã vội tiếp lời.“Hay là em lại đi trốn anh lại đi tìm như hồi trẻ ấy”
“Em cứ thử chạy trốn anh thêm một lần nào nữa xem, anh vẫn sẽ tìm ra em và xách em về”.
- Ny - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu