Lạc nhau giữa mùa Mimosa
2015-12-04 09:32
Tác giả:



Cái con người ấy sao cứ làm tôi tổn thương, cái con người ấy sao cứ lại xuất hiện bên cạnh tôi. Anh là thế rồi lại biến mất thôi, lại để để tôi bơ vơ với một mớ hỗn độn chẳng thể nào vứt bỏ. Lòng tụ kiêu đã chẳng cho tôi quay lại, tôi cứ thế mà bước đi thật nhanh để lại anh mặc kệ với câu nói đó, tôi bây giờ là đang muốn gì, cần gì.
Cái nơi này chăng thể nào bình yên nổi từ khi anh xất hiện, anh lại lần nữa bước vào cuộc đời tôi, làm nó rôi tung lên. Tôi thấy mình mệt mỏi trước tất cả mọi thứ, tôi muốn chạy trốn khỏi nơi này và tôi muốn được thả trôi bản thân mình một nơi nào đó…”Anh hãy cứ tìm em như lời anh nói nhé”.
Tôi nộp đơn xin nghỉ việc không lương một năm, tôi muốn mình được nghỉ ngơi, muốn quay lưng với tất cả thế giới đến một nơi mà tôi chẳng quen biết ai và cũng chẳng ai quen biết tôi. Thế là tôi bỏ lại anh, bỏ lại cái thành phố ồn ào tấp nập sau lưng mà đi. Nhiều lúc tôi đang tự hỏi là tôi bỏ đi hay là chính tôi đang chạy trốn tình cảm của mình, chạy trốn cả chính anh nữa. Thôi kệ, là trốn cũng đượcm bỏ đi cũng được chỉ cần bây giờ tôi thấy mình bình yên là đủ rồi.
Tôi ước mình còn trẻ, ước tôi quay lại cái thời tôi còn là một cô nhóc cấp ba, tôi có thể làm tất cả mọi thứ mà tôi thích mà chẳng cần phải nghĩ đến kết quả như thế nào. Tôi còn nhớ năm lớp mười một, tôi thích một cậu bạn cùng lớp, nghe ngóng tin tức tôi biết cậu ta cũng thích tôi. Chẳng cần phải chờ đợi cậu ta tỏ tình, cứ thế tôi tự lên kế hoạch rồi tác chiến, kết quả tôi bị từ chối thẳng mặt thế mà tôi vẫn cứ nhơn nhơn tự đắc chứ. Nghĩ lại hồi đó tôi thấy mình phục mình quá. Tuổi trẻ là thế đấy, cứ xông pha mà chẳng cần lo nghĩ.
…
Cái khung cảnh đẹp đẽ nơi xứ sở thần tiên này lại lôi tôi về với thực tại, Đà Lạt mỗi mùa một vẻ chẳng giống mùa nào, mỗi mùa đều có những nét riêng chẳng thể nào trộn lẫn. Tôi thích mùa đông, tôi yêu mùa đông ở Đà Lạt , tôi yêu sắc vàng rực rỡ của hoa Mimosa. Mùa đông lạnh lắm nhưng thật ấm áp khi khắp nơi ở đây cái sắc vàng rực rỡ ấy bao trùm hết cái không gian này…sắc vàng này cứ như một liều thuốc thôi miên lấy tôi vậy. Tôi đã từng đọc đâu đó…
“Đà Lạt có những mùa hoa
Mộng mơ, say đắm hòa cùng yêu thương
Say lòng nét phố buồn vương
Thơ ngây em bước trên đường đầy hoa”.
Sáng tỉnh dậy, cái sắc hoa Mimosa chẳng còn vàng rực rỡ kiêu sa, khắp nơi chẳng còn được sưởi ấm bằng thứ màu sắc ấy nữa.Mùa đông sắp hết rồi ư ? Tôi đã ở đây rất lâu rồi phải không? Anh đã chẳng đi tìm tôi, anh vẫn là anh chẳng thể nào kiên nhẫn chờ đợi thêm một điều gì. Tôi yêu anh, yêu loài Mimosa ấy nhưng thật tiếc anh chẳng giống loài Mimosa chung thủy của tôi.
Tôi đưa tay sờ lên tấm lịch để bàn, hôm nay là ngày lễ giáng sinh ư? Hẳn là tôi sẽ chẳng thích điều này cho lắm, tôi cũng nên ra đường chứ, cũng nên hòa cùng vào cái không khí vui vẻ này chứ.
Đêm giáng sinh, mọi thứ đều lung linh và đẹp đẽ. Trong phút chốc tôi nhớ đến anh đến cồn cào da giết, tôi muốn có anh ngay lúc này, muốn ôm lấy anh mà nức nở, muốn trách móc anh tại sao không đi tìm tôi.

“Đừng trốn anh nữa nhé”.Tôi ngoan ngoãn gật đầu như một chú mèo nhỏ.
“Em nhớ anh”.
“Anh cũng vậy”.
“Nhưng tại sao giờ này anh mới xuất hiện”.
“Rung động thôi chưa đủ, anh muốn xem anh có thực sự cần em, yêu anh, anh muốn chắc chắn rằng anh yêu em, anh muốn làm một việc gì đó thật nghiêm túc chứ không phải cả thèm chóng chán”.
“Là anh yêu em ?”. Tôi hỏi một câu dư thừa đến ngốc nghếch.
“Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu nhé, hãy xem trước kia giống như một bản nháp, giờ cả anh và em hãy xé nháp và ném nó đi. Yêu anh nhé “.
“Em yêu anh”. Cái ngôn từ ấy chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị môi anh khóa chặt, môi chạm môi chúng tôi như hòa trọn vào một trong cái khoảnh khắc ấy.
“Hà Nội ấm rồi, Mimosa của em cũng đã tàn rồi, em chẳng cần phải trốn nữa đâu, ngày mai chúng ta sẽ trở về”. Tôi chẳng biết nói gì ngoài gật đầu nghe theo lời anh.
“Từ nay anh đi đâu em sẽ theo đó, em sẽ chẳng trốn một mình nữa, em sẽ dắt anh cùng chạy trốn”.
“Nhớ đấy”.
“Vâng. Ơ mà sao anh lại vào được nhà em thế?
“Bí mật”.
…Có thứ ánh sáng chói mắt chiếu rọi lên khuôn mặt tôi, tôi đưa tay lên che mắt…quay mặt nhìn sang, chỗ bên cạnh đã trống không từ bao giờ…bước ra khỏi chiếc chăn ấm, đứng tựa mình vào cửa, tôi thấy chồng mình thật đẹp đẽ trong cái tạp dề lúi cúi làm đồ ăn sáng. Chẳng cần phải chần chừ, tôi chạy thật nhanh vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
“Hôm nay em sao thế”.
“Chỉ là em nhớ anh”.Chồng tôi bật cười trước câu nói ấy, quay mặt lại nhìn tôi đầy khó hiểu…
“Thôi buông anh ra, đi đánh răng rửa mặt ăn sáng còn đi làm”.
“Chồng ơi hay là mình cùng nhau đi trốn đi !”…Chồng tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi chưa hiểu ra chuyện gì, tôi đã vội tiếp lời.“Hay là em lại đi trốn anh lại đi tìm như hồi trẻ ấy”
“Em cứ thử chạy trốn anh thêm một lần nào nữa xem, anh vẫn sẽ tìm ra em và xách em về”.
- Ny - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.


