Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khúc mùa thu

2015-12-09 09:47

Tác giả:


blogradio.vn - Giấc mộng mùa thu năm ấy đã trôi xa rồi, em ạ. Sẽ chẳng còn lại gì ngoài việc chấp nhận một sự thật dửng dưng như vậy. Đó có thể là những hồi ức tốt đẹp sau cùng, để chúng ta có thể nhìn lại quá khứ như một cột mốc đầy kiêu hãnh của tuổi trẻ. Nơi tuổi thanh xuân đã đôi lần bùng cháy với tin yêu. Đêm phủ, những vòng khói trắng chìm vào bóng tối, tôi tìm thấy mình trong nỗi cô đơn, dìu dịu.

***



Nghe bài hát Khúc mùa thu (NSND Lê Dung)

Quán cà phê lúc 3 giờ chiều, thưa vắng và bầu trời đã dần nhạt nắng. Quán nhỏ và không khoa trương, mọi thứ đều tạo cho người ta cảm giác hoài cổ. Tôi ngồi trong khoảng không gian quen thuộc của riêng mình. Gọi là quen thuộc, vì hầu như lúc nào tôi cũng ngồi một mình, đối diện vẫn là chiếc ghế trống màu xám ghi buồn bã. Trên bàn, ly cà phê đen đã bắt đầu tan đá, và những làn khói trắng nhẹ nhàng bốc lên cao. Chiều nghiêng bảng lảng. Những buổi chiều mùa thu quạnh quẽ, chỉ có riêng tôi, cùng với cà phê đen và những vòng khói trắng.

Con phố nhỏ nằm ngoan như mọi khi. Nếu có thể dành hết cả cuộc đời mình để sống, tôi sẽ chọn nơi đây. Tôi thuộc về những gì hoài niệm, và một chút an yên. Dẫu rằng những người sống vì hoài niệm thường là những kẻ cô đơn và đôi khi mang theo buồn bã. Nhưng đổi lại, họ cũng là những người biết trân trọng kỷ niệm, trân trọng quá khứ đến nao lòng. Và tôi cũng không phải trường hợp ngoại lệ.

Quán thường mở nhạc Phú Quang. Khi tôi vừa ngồi ngay ngắn tại vị trí vốn hữu của mình, giai điệu của Khúc mùa thu đã dội vào tâm trí tôi một sự đồng cảm.

Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa

Sao thương ai ở mãi cung hằng

Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế

Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng


Tôi chợt nhớ về khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời mình: tuổi trẻ. Có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao tuổi trẻ lại là khoảng thời gian khiến người ta tiếc nuối nhất? Bởi lẽ mọi thứ chúng ta sống, chúng ta trải nghiệm đều bằng chính những va vấp và nông nổi, bằng cả nhiệt huyết và tự do. Ngay cả với tình yêu cũng thế. Chúng ta có thể sống và cháy hết mình vì những lý tưởng mà chúng ta cho là đúng. Và nhiều khi, chúng ta mất đi khá nhiều thứ mà chẳng thể nào thay đổi hay sữa chữa được nữa.

khúc mùa thu

Vậy mà những tình cảm đó như một vết khắc của thanh xuân, cứ duy trì suốt năm dài tháng rộng chẳng phút nào phai nhạt, cứ in hằn và nhắc nhớ về một thời lầm lỡ, không chịu nhòa như thể một minh chứng sống còn, ngang nhiên chống chọi với sự khắc nghiệt của quy luật thời gian.

Liệu rằng điều đó có giống như tình cảm giữa tôi và em? Đã thương ai thì chẳng màng tới lý trí, chỉ với một trái tim đỏ lửa và một nỗi khao khát nhau đến chực trào? Chỉ biết rằng, được chìm đắm và hòa nhịp với tình yêu đó, tôi đã thực sự hạnh phúc. Như thể một giấc mộng mùa thu không bao giờ muốn thức dậy.

Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc

Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em

Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc

Còn điều chi em mải miết đi tìm


Với tôi, em là cả tình yêu, và cũng là điều bí mật. Những bí mật như bóng đêm, ẩn trong dòng tóc đen huyền mềm mại. Người đàn bà của tự do và khát vọng, đến cùng giấc mộng mùa thu êm đềm, huyễn hoặc tôi bằng tất cả thanh xuân và lí trí. Và nếu có thể được chọn lựa một lần nữa, tôi vẫn muốn đắm chìm trong khoảnh khắc yêu đương tuyệt vời đó. Như thể cái chết cũng chẳng còn ý nghĩa nào riêng dành nếu mất đi sự trải nghiệm từ em.

Nhưng những giấc mộng mùa thu thường chợt tắt bất chợt. Đi kèm với nó là những hẹn thề chớm vội chưa kịp định hình. Và sự ra đi của em, đến sau này sẽ chỉ còn là dư âm của sự tiếc nuối. Tiếc nuối cho tôi, cho em, và cho cả những dĩ vãng xanh xao chưa một lần tìm lại. Đôi lúc tôi tự hỏi, vì sao lại có sự chia ly đó, là bởi tuổi trẻ của chúng tôi đã cưu mang những lỗi lầm mà không ai học cách để thứ tha, hay vì còn điều chi em mải miết đi tìm giữa thế giới muôn trùng rộng lớn ngoài kia?

Nhưng rồi, chỉ có một sự thật mà suốt quãng đời sau này tôi mới nghiệm ra và thấu hiểu:

Tôi đã đến cùng em và tôi biết

Em cũng là như mọi người thôi

Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu

Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người.


Rõ ràng, giấc mộng mùa thu ấy đã cuốn tôi đi lạc trong trí tưởng tượng của mình, về những tháng ngày có em, và tôi, mãi mãi là như vậy. Tuổi trẻ của chúng tôi, ước mơ của chúng tôi, đã thật sự tan biến như người ta bỗng giật mình thức dậy sau giấc ngủ dài. Và giờ, chúng tôi đối diện với nỗi yêu thương của mình, về sự mất mát, về những dự định còn dang dở. Chúng tôi, suy cho cùng, cũng chỉ là những kẻ mon men đến gần cánh cửa yêu thương, nhưng chưa biết cách trân trọng và bỏ buông những giận hờn, ích kỷ đang nhen nhóm. Để rồi, trọn một kiếp người sau này, sẽ mãi mãi là sự ám ảnh chẳng bao giờ buông bỏ.

Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá

Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi

Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp

Khi thanh âm cũng bất lực như lời


Sau cùng, chỉ còn lại những khoảng trống chẳng bao giờ có thể lắp đầy nổi. Tình yêu đó, như một khúc nhạc mùa thu ngắn ngủi chỉ vang lên một lần trong đời. Để rồi hối tiếc và tìm mọi cách để nghe lại những thanh âm quen thuộc của tuổi thanh xuân. Nhưng vô vọng. Mọi thứ đã trật ra khỏi đường tàu số mệnh, và đã trôi xa đến một phương trời lạ lẫm nào đó mà tôi chẳng thể gọi tên.

khúc mùa thu

Và, có chăng là nỗi bất lực đang dần lấn át mọi cảm xúc. Tôi tự hỏi nếu chúng tôi có vô tình gặp lại nhau như biết bao những con người run rủi trong phút giây hạnh ngộ, liệu có thứ ngôn ngữ nào sẽ bật ra khỏi vành môi? Hay tự nó sẽ trôi xuôi như dòng chảy của thời gian, cuối cùng chỉ còn lại những bỡ ngỡ, xa cách và… im lặng. Sự im lặng đến hoang hoải, sự im lặng mong manh, khắc khoải và cả đau đớn. Đã có ai từng trải qua và kiên tâm thích ứng với cảm thức yếu lòng như thế?

Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy

Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời

Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc

Em tìm gì khi thất vọng về tôi

Và chúng tôi có cơ hội trải nghiệm cảm thức yếu lòng đó, như một trò đùa của số phận. Lần gặp lại, vẫn quán cũ, vẫn dấu mùa thu bảng lảng trên nền trời, chỉ có chúng tôi là những con người mới, khi đã bước ra từ quá khứ và thay đổi ít nhiều. Lần gặp lại như thể chứng minh sự lạ lẫm, lạ lẫm không gian, lạ lẫm ánh nhìn và lạ lẫm cơn yêu xưa cũ. Chúng tôi như thể hai kẻ cô đơn được Tạo hóa thương tình cho gặp lại, chỉ để nhận biết sự cô đơn to lớn của mình nhiều đến nhường nào.

Em đã không còn là người đàn bà mà tôi từng yêu đến thiết tha, cũng như tôi không còn là gã đàn ông mà em muốn tựa đầu hàng đêm trong cơn gió lạnh. Có chăng chỉ còn là nỗi thất vọng khi những hình ảnh hiện tại đã khác xa trong tâm trí. Sự thất vọng len lỏi trong đôi mắt, qua ánh nhìn và qua cả sự im lặng bao trùm đến khô khốc.

Sự kiếm tìm và khao khát năm xưa em hằng muốn, đến tận bây giờ, em sẽ tìm thấy được những gì khi những thất vọng đang bủa vây tôi. Giấc mộng mùa thu năm ấy đã trôi xa rồi, em ạ. Sẽ chẳng còn lại gì ngoài việc chấp nhận một sự thật dửng dưng như vậy. Đó có thể là những hồi ức tốt đẹp sau cùng, để chúng ta có thể nhìn lại quá khứ như một cột mốc đầy kiêu hãnh của tuổi trẻ. Nơi tuổi thanh xuân đã đôi lần bùng cháy với tin yêu.

Đêm phủ, những vòng khói trắng chìm vào bóng tối, tôi tìm thấy mình trong nỗi cô đơn, dìu dịu.

© Kai Hoàng – blogradio.vn


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

back to top