Khi người lớn cô đơn
2013-08-13 07:21
Tác giả:
Sự nghiệp tôi gây dựng bao nhiêu năm bỗng chốc tan tành theo mây khói, cả người vợ sắp cưới cũng rời bỏ tôi. 32 tuổi, tôi bỗng chốc trở thành một thằng đàn ông tay trắng, sự nghiệp không, gia đình không, hạnh phúc không. Tôi đã tìm Diệu Anh và xin lỗi cô ấy, nhưng cô ấy ném cho tôi những cái nhìn đầy khinh bỉ rồi không cho tôi một cơ hội nào để giải thích. Mà, tôi tự bật cười, mỉa mai chua chát, tôi có gì để giải thích? Tôi có gì để biện hộ cho thói trăng hoa của bản thân cơ chứ? Tất cả là tại tôi. Sự nghiệp đổ vỡ là tại tôi. Vợ chưa cưới từ hôn cũng là tại tôi. Giờ cô ấy tránh tôi như tránh một con bệnh truyền nhiễm.

Chán nản, tôi tìm cô nhân tình để giải sầu và tôi đã tức sôi máu lên khi nhìn thấy cô ta tay trong tay với thằng đàn ông khác ở ngay tại quán bar quen thuộc mà chúng tôi vẫn thường đến. Nhìn thấy tôi, cô ta nhếch môi cười rồi cầm li rượu uống. Tôi xông đến cầm tay cô ấy kéo đi, nhưng cô ấy đã giật tay lại:
- Anh làm cái gì vậy?
- Cô…tại sao cô lại trơ trẽn thế hả? Rốt cuộc cô đã lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông?
Cô ta cười hắt ra, một nụ cười nhạt nhẽo.
- Anh đang ghen? Anh mà cũng có quyền ghen? Anh thử nói xem anh là gì của tôi? Anh là chồng tôi? Hay là người yêu của tôi? Anh cũng chỉ là người tình của tôi thôi. Giờ anh thử nhìn lại bản thân mình xem, anh có gì để cho tôi nữa?
Tôi lắc mạnh bờ vai của cô ta:
- Là cô? Chính cô đã gây ra tất cả những chuyện này? Phải rồi, tại sao tôi lại không nghĩ ra là cô nhỉ? Tại sao một thằng đàn ông từng lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm lại có thể ngu ngốc như vậy. Thứ đàn bà quỷ quyệt như cô. Là ai? Ai đã sai cô làm vậy? Ai đã bảo cô hại tôi?
Tôi bị hai tên vệ sĩ đeo kính đen lôi ra ngoài đánh cho một trận, cho đến khi cô ta xuất hiện và bảo họ dừng tay. Vẫn cái điệu bộ lẳng lơ, cô ta cúi xuống và nói một câu rất nhỏ nhưng đủ để tôi nghe thấy từng từ một:
- Thương trường là chiến trường. Thắng thì làm vua. Anh nên cẩn thận hơn với đàn bà mới phải. Con chim nhỏ ngày ấy giờ đã đủ lông đủ cánh rồi.
Rồi cô ta bước lên một chiếc xe hơi sang trọng. Từ hôm đó, tôi không còn gặp lại cô ta nữa.
Căn hộ của tôi dường như vẫn nguyên vẹn như những ngày chúng tôi vẫn thường qua lại. Cô ta đi mà không mang theo bất cứ món đồ gì. Tôi thấy chua chát, loại đàn bà như cô ta mà cũng biết giữ chút tự trọng cuối cùng hay sao? Tôi muốn lục tung cả thành phố lên để tìm ra người đàn bà đó. Cô ta đã hại tôi mất tất cả, tôi muốn cô ta phải trả giá. Nhưng cô ta đã biến mất không dấu vết, tôi không thể nào tìm ra cô ta.
Sau một thời gian dài sống trong khủng hoảng, tôi làm bạn với rượu của thuốc lá. Căn bệnh đau dạ dày của tôi lại có dịp tái phát, bao nhiêu đêm tôi uống rượu say rồi thổ ra huyết. Nhưng rồi nỗi cay đắng cũng nguôi ngoai, thời gian quả là một liều thuốc tốt. Tôi không thể nào quên được Khánh Thi – người đàn bà đã làm tôi điêu đứng đến bước này. Tôi vẫn hận cô ta nhưng…sao bỗng nhiên tôi thấy nhớ cô ta đến thế này? Đó là một cảm giác rất đặc biệt. Tôi nhớ hình ảnh của cô ấy mỗi khi nấu bữa sáng cho tôi, tôi nhớ những hơi thở đều đặn mỗi đêm, cô ấy đã ngủ ngon lành, bình yên trong vòng tay tôi. Tôi nhớ những tiếng cười giòn tan của cô ấy mỗi khi hai đứa cùng xem một bộ phim hài. Cô ấy bên tôi dễ thương như một con mèo con, khác với vẻ kiêu sa, lạnh lùng thường thấy. Nhưng tất cả chỉ là một vở kịch thôi, cô ta đã đeo một chiếc mặn nạ hoàn hảo và diễn một vở kịch hoàn hảo. Tất cả chỉ để cho tôi rơi vào cái bẫy mà cô ta đã giăng sẵn. Cô ta đâu có yêu thương gì tôi. Và tôi, sao có thể yêu cô ta được? Tôi đang nghĩ cái gì thế này? Cô ta đã đến và đi như thế, chỉ còn một chút hơi ấm, một mùi hương, như vẫn còn đây…
Không còn tiền bạc, địa vị, những mối quan hệ của tôi cũng nhạt dần. Những cô gái chân dài từng vây lấy tôi, bây giờ không biết đi đâu cả rồi. 32 tuổi, tôi mới thấm thía cái cảm giác cô đơn là thế nào. “Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc. Là vì tôi cô đơn giữa đời trôi” – bài hát vang lên từ quán cà phê quen thuộc. Mùi thuốc lá quyện với vị cà phê đắng ngắt. Ngọt ngào và cay đắng em đã mang cho tôi. Giờ này, em ở đâu? Tôi hận em, nhưng sao tôi lại nhớ em thế này? Em là ai? Tại sao em lại muốn hại tôi đến bước này.
Tôi quyết định sẽ đi tìm em, dù có phải lục tung cả thế giới này lên, tôi cũng phải tìm ra em cho bằng được. Tôi cần một câu trả lời rõ ràng. Vì sao em lại hận tôi đến mức hại tôi ra nông nỗi này. “Con chim nhỏ đã đủ lông đủ cánh” – câu nói của em có ẩn ý gì? Tôi muốn được nghe từ chính miệng em nói ra. Nhưng, trời cao biển rộng, biết tìm em nơi đâu?
“Thành phố bé đến thế thôi,
Mà tìm hoài không thấy
Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình.”
(Còn nữa)
- Jimmy Nguyen
Nếu bạn có những ca khúc đặc biệt hay và gắn liền với những kỷ niệm, tâm trạng của bạn hãy chia sẻ ngay với các bạn đọc khác của Blog Việt bằng cách gửi ca khúc, những dòng viết ngắn về ca khúc hoặc lời đề tựa dành cho một người đặc biệt nhân ngày đặc biệt nhé! Mọi chia sẻ âm nhạc bạn gửi về email: blogviet@dalink.vn!
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.



