Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khi con tim còn mang nhiều hoài bão

2017-12-07 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Đứng trước áp lực từ sự nghiêp, rồi tình cảm, người ta hoang mang đến mức chỉ muốn trốn đi, không muốn gặp bất kỳ ai, sợ phải trả lời những câu hỏi làm thất vọng người nghe. Rồi chỉ muốn cứ thế mà đi thật xa!

***


Nghe bài hát Việt Nam, đi, hôn và yêu - Phạm Hồng Phước

Tất cả chúng ta đều mang con tim chất chứa nhiều hoài bão như vậy đó tiến vào thế giới. Có người đặt được mục tiêu, có người vẫn mãi hoài đi tìm kiếm, tất cả dù muốn dù không vấn đang cố hết sức oằn mình bước đi, xa có gần có... Người đi xa thì thiết tha nhớ hương vị quê nhà cũ kỹ, người chưa đi được thì cứ mãi ngóng về phương xa đó với ước mơ và khát khao được thử sức. Sự di chuyển đó rồi sẽ thành ngưỡng vọng của biết bao người, không ngoại trừ tôi, cũng chả bỏ sót bạn.

Mỗi chúng ta rồi sẽ có những ngày tháng cứ thẩn thờ, chông chênh với bao nhiêu là câu hỏi.

Liệu mình sẽ là ai?

Mình làm được những gì?

Có lúc ta còn nghi ngờ những việc thường ngày mình vẫn làm nữa...

Đứng trước áp lực từ sự nghiêp, rồi tình cảm, người ta hoang mang đến mức chỉ muốn trốn đi, không muốn gặp bất kỳ ai, sợ phải trả lời những câu hỏi làm thất vọng người nghe. Rồi chỉ muốn cứ thế mà đi thật xa! Và rồi những chuyến đi đã nhẹ nhàng vẽ thêm màu sắc cho cuộc sống vô vị kia.

Trở về sau cái nắng bỏng cháy của xứ biển, mang theo một trái tim có nhiều điều đổi khác. Dám dấn thân để sống và buông bỏ nhiều điều khiến lòng mình buồn đau. Sau những trải nghiệm, người ta không còn than vãn ỉ ôi vì sao biển ban đêm lại đứng gió oi nồng còn ban ngày thì nắng chói chang như vậy. Nơi những bãi biển hầu như không người chỉ còn ta với tiếng sóng, với những hạt cát sỏi li ti nhiều màu. Cuộc đời trở nên quá kỳ diệu!

Càng đi dọc miền đất nước càng yêu mảnh đất này, mặc cho ngoài kia xã hội luôn biến chuyển khôn lường. Hàng ngàn ngọn núi, hàng ngàn chân mây dọc dãy Trường Sơn quấn quít, âu yếm lấy nhau không rời. Tất cả vừa hùng vỹ vừa trầm buồn, nhuốm đầy sự thi vị, cả tâm hồn ta xúc dộng rưng rưng, chỉ chực nấc lên mà khóc.

blog radio, Khi con tim còn mang nhiều hoài bão

Những buổi tinh mơ nơi đại ngàn ấy, khi bản làng còn chìm trong giấc ngủ, một mình lang thang giữa màn sương mờ lạnh, như nghe được cả tiếng bước chân của mây và cái rùng mình của dòng suối nhỏ...

Nếu còn trẻ, hãy một lần nỗ lực xuôi ngược Việt Nam mình. Tôi chưa đi nhiều, cũng chưa khám phá hết những điểm đến đã vạch ra nhưng với từng ấy lần bước đi, tôi thực sự đã tìm lại được chính mình, trái tim chứa đầy giông tố trước kia giờ đây đang dần dịu lại.

Đi một lần chưa đủ, hãy chăm chỉ làm việc và học tập hơn để đi lần hai, lần ba rồi nhiều hơn nữa. Sẽ có một ngày trên chuyến hành trình ngang dọc kia, bạn sẽ nhận ra điều cốt lõi mà bản thân mình luôn tìm kiếm!

Rồi bạn sẽ biết cách chiêm nghiệm và đắm mình vào một vùng đất mới chân thực hơn, không còn chỉ đến và đi vội vã. Bạn kiên nhẫn tản bộ nhiều hơn, hay tò mò hỏi han người dân xung quanh hơn. Hay thậm chí thức giấc thật sớm chỉ để hưởng chút mát mẻ và vắng lặng của ban mai.

Trong lần trở về của chuyến đi Tây Bắc đầu tiên, tôi đã lặng lẽ khóc khi đứng tại phòng chờ ra máy bay. Tôi check-in sớm 1 tiếng 30 phút còn bạn tôi thì bay khác chuyến và sắp khởi hành. Trước khi chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, nó còn kịp gọi một cuộc video cho tôi và rồi tôi khóc ngay khi nó dập máy. Sự lưu luyến đến đau lòng này làm tôi rất rất buồn.

Cứ kết thúc một chuyến hành trình thì tôi lại mất một quãng thời gian để vỗ về chính mình, để bắt đầu vào cái guồng quay hối hả của cuộc sống. Nhưng người ta nói bữa vui nào chẳng có phút tàn. Ai cứ là người bình thường thì phải tuân theo quy luật bình thường ấy thôi.

blog radio, Khi con tim còn mang nhiều hoài bão

Bước đi và trở về để tìm lại nguồn hứng khởi, để thực hiện thật nhiều điều tốt đẹp cho cuộc đời. Vì chúng ta biết mình phải tiếp tục sống, tiếp tục trở nên tốt hơn để dần chữa lành từng mảnh tâm hồn...

"Sân bay nào cũng vậy, dù lớn hay nhỏ, nơi tôi từng hạ cánh và cất cánh cũng đều có cửa đến và cửa đi.

Là nơi người ta nhấp nhổm và háo hức chờ thấy gương mặt quen trong hàng vạn người tứ xứ.

Là nơi người ta bứt rứt, bịn rịn nói cho tròn vạnh một câu tạm biệt và cố che đi cái tiếc nhớ, cái lưu luyến giữa hai bờ ranh giới: người đi - kẻ ở.

Là nơi thử thách những mảnh tình. Là nơi hàn gắn, cũng là chốn ly tan." (*)

© Tiên titi – blogradio.vn

Chú thích: (*) – Trích Uống cà phê nói chuyện mặt trời – tác giả Linh Phan.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình không phải là một điểm đến, mà là một hành trình dài và ý nghĩa. Khi ta chấp nhận và yêu thương bản thân, ta tìm thấy một nguồn hạnh phúc chân thật, lấp lánh như ánh nắng sớm mai soi sáng tâm hồn.

Ánh Trăng

Ánh Trăng

Trăng nghiêng, trăng ngả, bóng trăng dài Hỡi người, đang ngồi đó đợi chờ ai Nhìn thấy người, ngồi sầu rưng mắt lệ Bóng hình người, đã mờ dần nhạt phai

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Không ai có thể quay về quá khứ để bắt đầu lại, nhưng mọi người đều có thể làm lại từ đầu ngay bây giờ và tạo dựng tương lai mới. Nhưng trước khi có thể thực hiện sự thay đổi này trong cuộc sống của mình, bạn phải buông bỏ những thứ đang cản trở và vô nghĩa.

Tháng năm hướng về một người

Tháng năm hướng về một người

Tôi biết! Tôi không xinh, không vui tính, không giỏi giang. Tôi là người bình thường nhưng tôi cũng xứng đáng yêu một ai đó mà.

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Tính ra thì thời gian bạn thực sự dành cho bản thân ít ỏi đến đáng thương, đến nỗi đếm được trên đầu ngón tay. Vậy tại sao lại phải vội vàng đi tìm một người để yêu mà quên mất một người đang cần được bạn yêu thương ở ngay trước mắt - Đó là chính bản thân bạn cơ chứ!

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Anh không đáp ngay mà nhìn cô, vừa khít ánh nắng bên ngoài lọt qua khe cửa làm cho những hạt bụi trong không khí như phát sáng lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt cùng mái tóc Thùy Anh. Cảnh tượng vừa êm dịu vừa ấm áp.

20 điều

20 điều "thô nhưng thật" cần hiểu sớm để đường đời bớt chông gai, thành bại và phúc họa cũng từ đây mà ra

Trưởng thành thật sự là khi hiểu được 20 điều dưới đây. Bạn thấm nhuần được bao nhiêu?

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Hỏi cả bản thân em, sau này không có anh thì em phải chống đỡ thế nào đây. Em đã quen ngày nào cũng nhắn tin với anh, có chuyện gì cũng kể với anh, nhìn thấy gì cũng nghĩ tới anh, thấy quán ăn nào cũng ghi lại để sau này đi với anh… Nhưng làm gì có sau này nữa.

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó ta bên nhau xa lạ Không đi chung chuyến ga nhỏ cuối ngày Không nhìn em đôi mắt biết lung lay Đâu cay đắng mảnh hồn anh tuyệt vọng

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Anh đang chăm chú nghe thì bất chợt lại nhìn trúng đôi mắt cô, lại vô tình bị nó thu hút. Không biết cô có phát hiện ra bản thân mình có đôi mắt rất đẹp hay không, long lanh như chứa đựng ánh sáng của thế giới xung quanh.

back to top