Phát thanh xúc cảm của bạn !

Học cách ấn nút xóa cho quá khứ

2016-01-22 01:00

Tác giả:


Tôi có một cuộc trò chuyện cuối năm với một người chị về những ước mơ đã qua của mình, tôi đã nói một cậu – thật sự không biết đang nói với chị hay tự nói với bản thân: “Em muốn bắt đầu lại, không phải em đang chối bỏ cuộc sống hiện tại quá nhàm chàn mà chỉ vì không muốn những lúc quay nhìn lại, chỉ có tiếc nuối và tự trách: Tại sao mình không làm?”


Sau cuộc nói chuyện ấy, vô tình là kết thúc năm, tôi biết mình cần phài làm lại. Làm lại những ước mơ, những đam mê của những ngày mình 18, mình 20 và mình của tuổi mới tốt nghiệp ra trường. Có thể tôi không sống hẳn với những ước mơ đó cả đời, nhưng chỉ một lần tôi không sống với nó, cả đời này chắc tôi sẽ hối tiếc.

***

Chúng ta biết mình cần “Restore”, là khi…

Đã có những lần tôi bật khóc vì cảm giác bất lực của bản thân. Tôi không ngại những giờ làm việc dài đăng đẵng, cũng không ngại cuộc sống quá khó khăn. Tôi chỉ sợ đến một lúc nảo đó, khi tôi quay đầu thì những điều tôi thiết tha đã ra đi từ khi nào chẳng biết.

Và có thể bạn sẽ nhận ra, khi…

Có những buổi đêm bạn mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, vậy mà khi nhắm mắt chỉ hiện toàn khoảnh khắc vui vẻ của ngày xưa.

Khi bạn lật lại quyển sổ kế hoạch của mình, và chưa một điều nào bạn đánh dấu hoàn chỉnh.

Và rồi cả trong những cuộc trò chuyện của bạn, câu nói bắt đầu đều là ” Giá như ngày xưa…”



Không có gì là quá muộn, nhưng hãy cố làm lúc ta còn trẻ…


Tôi năm nay 25 tuổi và khi tôi tâm sự với những người bạn về suy nghĩ của mình, câu trả lời đa số là: “Chúng ta không còn trẻ nữa đâu, phải suy nghĩ thật kỹ.” Đúng, phải suy nghĩ thật kỹ. Nhưng quái lạ, 25 tuổi mà không còn trẻ thì còn - tuổi - nào - cho - em?

Thât sự, chẳng có gì khó khăn cho một cú quay đầu và thay đổi hướng cả. Đừng lo lắng bạn đang xuất phát rất muộn so với những người khác. Tạm thời cũng đừng quan tâm bạn sẽ đạt được gì ngay từ khởi điểm. Việc của bạn một khi muốn bắt đầu lại là tận hưởng quá trình, bước về phía trước và suy nghĩ xem: Mình phải làm gì để tiếp tục vui vẻ và sống trọn vẹn hơn nữa.

Và quan trọng hơn nữa là bạn có đủ “Dám” hay không? Bạn có đủ niềm tin vào chính bản thân mình hay không? Cái can đảm bỏ mặc hiện tại êm ấm, bỏ mặc những quan điểm, định kiến và cả sự kỳ vọng của nhiều người là điều không phải ai trong chúng ta cũng làm được. Tất nhiên, vẫn sẽ có người làm được.


Chỉ là có bao nhiêu người dám đặt cược để thay đổi trong cuộc sống này?

April – langnhincuocsong.com

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top