Gửi tình vào sóng biển
2009-05-06 16:14
Tác giả:
Blog Việt - Ngày ấy, tôi gặp anh trong hội nghị tổng kết cuối năm. Anh để lại trong tôi rất nhiều ấn tượng tốt đẹp và anh cũng rất quí mến tôi. Tôi và anh công tác trong cùng một công ty nhưng ở hai chi nhánh cách xa nhau cả ngàn cây số. Tuy chúng tôi ít có điều kiện gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp chúng tôi rất vui và có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp khi ở bên nhau. Chúng tôi hợp nhau nhưng vì đều đã có gia đình nên chỉ coi nhau như bạn thân để cùng nhau sẻ chia những buồn vui. Chúng tôi thường xuyên gọi điện thoại và gửi e-mail tâm sự với nhau. Tình cảm đẹp đẽ của chúng tôi theo thời gian ngày càng gắn bó, để rồi không biết từ khi nào chúng tôi yêu nhau say đắm. Một tình yêu trong sáng không vướng bận bụi trần, không có những đam mê dục vọng hay tiền tài địa vị, thực sự chỉ có hai tâm hồn dành trọn cho nhau.
Tuy vậy, tôi và anh quyết định chia tay nhau vì tôi không muốn phạm lỗi lầm với chồng tôi. Còn anh, tuy vợ chồng sống với nhau không hạnh phúc và chuẩn bị chia tay, nhưng tôi nghĩ chia tay với tôi, anh sẽ sớm tìm cho mình được một người đàn bà khác để xây dựng lại tổ ấm gia đình. Chính vì vậy, chúng tôi thống nhất chia tay với nhau sau chuyến đi công tác cuối cùng ấy.
Đã mấy chục năm trôi qua, nhưng thành thói quen, mỗi chiều khi mặt trời chín đỏ rực treo chênh vênh trên ngọn núi hình sư tử tỏa ánh tà dương rực cả một góc biển xanh; tôi lại thả bộ dọc bờ biển để đôi chân trần của mình được lún nhẹ từng bước trên bãi cát trắng phau. Tôi muốn hồn mình được bồng bềnh theo từng cánh sóng, trải lòng ra với đất trời.
Ảnh minh họa: cloud_room |
Chiều hôm ấy, sau khi thả bộ trên bãi biển, tôi đến ngồi trên một tảng đá ven hàng phi lao đang rì rào hát, thả tâm hồn mơ mộng theo làn gió biển với những cánh hải âu trắng phau thấp thoáng ẩn hiện cuối chân trời thì chợt nghe tiếng hỏi:
- Cô sống ở đây phải không?
Tôi giật mình quay lại và nhìn thấy một cậu thanh niên trạc tuổi con gái mình, trông khá khôi ngô tuấn tú. Mặc dù mới gặp lần đầu tiên nhưng tôi có một cảm giác rất quen, khuôn mặt, ánh mắt toát lên trong tôi một sự thân thuộc lạ kỳ. Cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi vì tôi đang nhìn chăm chăm vào cậu, tôi chợt thấy mình thật khiếm nhã và vội nở nụ cười thân thiện kèm theo câu trả lời:
- Ừ, quê cô ở đây và cô sống ở đây từ nhỏ. Sao cháu lại biết cô sống ở đây?
Cậu thanh niên thấy thái độ thân thiện của tôi nên bộc bạch:
- Biển đẹp quá phải không cô, cháu rất yêu biển. Mấy ngày hôm nay, ngày nào cháu cũng ra đây và ngày nào cháu cũng thấy cô ngồi ở đây. Cháu thấy cô ngắm hoàng hôn trên biển một cách rất say sưa và xúc động, cháu hiểu cô yêu biển thế nào và cháu nghĩ rằng cô thực sự có một tâm hồn đẹp và một trái tim của biển cả thì cô mới có thể có một tình yêu biển sâu lắng đến vậy. Vì thế cháu mới đoán rằng cô sống ở đây - Cậu thanh niên trả lời tôi, giọng nói nhẹ như một lời tâm sự.
Tôi nhìn cậu và xúc động nói:
- Cảm ơn cháu đã có nhận xét đẹp về cô như vậy, quả thực là cô rất yêu biển. Từ khi còn nằm trong nôi cô đã được nghe lời ru của biển và từng ngày, từng ngày tuổi ấu thơ của cô đều gắn với những kỷ niệm của biển...
Tuổi thơ của tôi gắn liền với biển - Ảnh minh họa: ra3iatha |
Và tôi kể cho cậu thanh niên nghe những kỷ niệm tuổi ấu thơ của tôi, tôi như chìm đắm vào trong những kỷ niệm.
Hồi còn bé, tôi thường theo anh trai trốn mẹ đi ra biển chơi, mỗi khi đi cùng anh, bao giờ anh cũng bắt tôi đeo một cái giỏ con cho anh, anh cứ xăm xăm đi trước còn tôi lũn cũn đi sau anh. Bắt được con cá hay con tôm nào anh đưa cho tôi bỏ vào giỏ, tôi thích lắm. Tôi còn nhớ có lần tôi bị con cá gầu đánh vào chân, đau lắm. Đi biển sợ nhất là cá gầu, trông hình thù nó sù sì toàn gai là gai, nó chỉ ẩn trong bùn thôi, không may giẫm vào nó thì bị gai đâm đau buốt. Lần ấy tôi chẳng may giẫm vào nó và chỉ kịp kêu "Ối!" thì cả bàn chân tê dại vì đau, tôi ngồi thụp xuống bùn và khóc, vừa khóc tôi vừa kêu anh giúp tôi. Anh lại gần tôi và nghiêm mặt bảo:
- Bị cá gầu đâm vào chân, cấm được kêu, nếu càng kêu nó càng đau
- Thế làm thế nào bớt đau bây giờ? - Tôi khóc mếu.
- Ngồi im anh chữa cho - Anh bảo.
Anh lấy tay thọc xuống bùn rồi bôi đầy vào mũi của tôi.
- Bôi bùn vào và nhịn đau một lúc khắc sẽ hết đau ngay - Anh bảo.
Tôi nghe anh đành cắn răng chịu đau và tiếp tục xách giỏ đi theo anh. Lạ kỳ thay không biết chân tôi hết đau từ khi nào nữa. Chỉ biết rằng, khi về đến cổng tôi gặp mẹ đi chợ về, mọi khi nếu biết tôi trốn đi biển thể nào mẹ cũng mắng cho một trận nhưng lần này vừa nhìn thấy tôi mẹ la lên:
- Mặt mũi con làm sao thế kia, sao toàn bùn với đất thế này?
Lúc đó tôi mới thấy anh cười ngả nghiêng và kể cho mẹ nghe chuyện tôi bị cá gầu đánh vào chân và anh lấy bùn bôi vào mũi cho tôi để chữa đau, mẹ mắng cho anh một trận vì lừa tôi, mẹ bảo "Ai bảo bôi bùn vào mũi thì hết đau?".
- Con không làm vậy thì nó còn mè nheo khóc lóc mãi, con không dỗ được và sốt ruột quá nên con mới làm như vậy - Anh càng cười to hơn và bảo
Đến lúc đó tôi mới hiểu bị anh lừa, vừa tức anh, lại vừa buồn cười. Mẹ cũng cười xòa và dí ngón tay vào trán tôi :
- Ai bảo mẹ cấm không cho đi biển lại trốn mẹ theo anh đi? Đau cũng phải ráng chịu thôi!
Tôi biết lỗi cười bẽn lẽn rồi chạy vụt vào trong nhà nhưng cũng không quên khi ngang qua chỗ anh đứng bẹo cho anh một cái rõ đau để trả thù cho bõ tức.
Cứ thế, chuyện tôi kể cho cậu như những thước phim quay chậm tái hiện lại hình ảnh ngộ nghĩnh thân thương ngày bé của tôi, những kỷ niệm ấu thơ của tôi và biển sao mà gần gũi thân thương như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Cậu thanh niên cũng tâm sự với tôi:
- Cháu xuống Quảng Ninh mấy hôm rồi, cháu đi cùng với bố cháu. Lần đi chơi này là ý nguyện của bố cháu vì bố cháu cứ tha thiết phải xuống thăm Quảng Ninh một lần, bố cháu nhớ Quảng Ninh và bố cháu nhớ biển. Bố cháu thường tâm sự là yêu biển lắm. Mỗi lần nhắc đến biển là mắt bố cháu lại nhìn xa xăm rất lạ cô ạ. Đợt này nghỉ phép, cháu quyết định đưa bố cháu ra Quảng Ninh chơi, thăm biển cho thỏa nỗi ao ước của bố cháu.
Ảnh minh họa: miHne
Mải mê tâm sự hoàng hôn xuống từ khi nào tôi cũng không biết nữa. Chỉ đến khi tôi chợt giật mình vì một giọng nói trầm ấm quen thuộc, quen thuộc như khắc sâu vào tâm trí của tôi và có lẽ không bao giờ tôi quên được giọng nói ấy:
- Về thôi con, tối rồi, về còn ăn cơm.
Như có một luồng điện chạy xẹt qua tim, tôi quay lại và trong ánh chiều chạng vạng nhá nhem, tôi nhận ra anh. Tôi bủn rủn chân tay, không cất nổi lên lời. Tôi trân trân nhìn anh như vậy, còn anh, anh cũng gần như chết lặng khi nhìn thấy tôi. Chỉ còn hai ánh mắt là như chập lại với nhau, giao thoa sóng, quyện lại thành một. Hai trái tim lúc thì như ngừng đập rồi lại đập như trống trận.
Một lúc lâu sau anh mới thốt được lên lời :
- Chào ... em...
Tôi cũng mấp máy lập bập:
- Chào... chào ...anh...
Anh ôm choàng vội lấy tôi như sợ tôi biến mất ngay trước mắt anh, còn tôi gần như đổ vào anh, đầu tôi ngả vào vai anh và hai vòng tay ôm riết lấy nhau, không ai nói với ai một lời. Chỉ có sóng biển, gió biển và nhịp đập của hai trái tim hòa tấu khúc khải hoàn.
Tôi và anh cứ đứng như thế không biết trong bao lâu nữa như sợ buông nhau ra sẽ mất nhau mãi mãi.
Có lẽ lâu lắm anh mới nói được lên lời:
- Ngồi xuống đây đi em.
Anh nhẹ nhàng dìu tôi ngồi xuống hai hòn đá bên cạnh nhau, đúng chỗ tôi và cậu thanh niên ngồi lúc nãy, nhưng trong lúc tôi và anh ngỡ ngàng nhận ra nhau thì cậu đi mất từ lúc nào.
Ảnh minh họa: ShadowRomance |
Tôi chợt thấy như mơ, rồi như thực. Bao nhiêu kỷ niệm chợt vỡ òa trong tôi. Anh đây ư?... Tôi những tưởng sẽ không bao giờ còn được gặp lại anh nữa. Tôi xa anh mấy chục năm rồi sao tôi thấy như chỉ vừa mới xa anh hôm qua thôi.
Anh trông già đi nhiều nhưng vẫn phong độ và trên gương mặt phảng phất một nỗi buồn u uất. Tôi hỏi thăm về cuộc sống của anh, anh trả lời giọng pha chút đượm buồn:
- Anh vẫn vậy...
Tôi lặng im để cho dòng tâm sự đang dần tan chảy trong trái tim anh, cuối cùng anh tiếp tục:
- Lần đấy, sau khi chia tay em ở Hà Nội, chúng mình quyết định không liên lạc với nhau nữa. Em chuyển sang bộ phận khác công tác nên từ đó anh và em không còn cơ hội gặp nhau và cũng bặt tin nhau. Ít lâu sau, anh cũng chia tay với vợ anh, cô ấy chuyển ra một chỗ khác sống cùng với thằng lớn, để lại thằng bé cho anh nuôi. Cũng may là hai nhà không cách nhau quá xa lên hai đứa nhỏ vẫn thường xuyên qua lại thăm nhau và anh cũng có cơ hội chăm sóc bù đắp cho chúng. Anh thương chúng nó vô cùng. Hiện giờ thằng lớn đang sống ở nước ngoài, nó đi tu nghiệp xong ở lại và lấy vợ luôn bên đó, thỉnh thoảng mới về. Được cái cuộc sống của nó cũng khá sung túc nên anh cũng vơi bớt đi nỗi buồn và sự ân hận.
Còn thằng nhỏ, sau khi học xong đại học về làm ở cơ quan cũ của anh, nó thông minh và có năng lực, hiện được đề bạt làm trưởng phòng. Chưa chịu lấy vợ, suốt ngày ngoài giờ đi làm về chỉ quanh quẩn bên bố. Anh bắt nó đi chơi nó cũng chẳng chịu đi. Có rất nhiều bạn gái quí mến nó nhưng nó chẳng yêu thương ai cả. Nó tâm sự "Con sợ lấy vợ lắm", hình như tổn thương về gia đình vẫn chưa thôi ám ảnh nó nên nó vẫn chưa muốn tạo lập cho mình một gia đình riêng, có lẽ nó chưa có đủ tự tin chăng?
Ảnh minh họa: mozim
Nói đến đây mắt anh lại nhìn xa xăm, tôi thấy trong ánh mắt ấy như có sự giằng xé của tâm hồn, sự buốt giá của trái tim và sự đớn đau của mất mát.
Tôi cứ ngồi lặng im ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, gió biển đang triều cường thổi mỗi lúc một mạnh cuốn tung mái tóc của tôi quấn chặt lấy anh. Anh ôm riết tôi vào lòng và thủ thỉ:
- Bao năm rồi mà anh vẫn không quên được em, hình bóng em lúc nào cũng chiếm chọn trái tim anh, trái tim anh không còn chỗ cho một người đàn bà nào khác, anh yêu em nhiều lắm em có biết không?
Tôi cứ rụi mãi khuôn mặt của mình vào khuôn ngực của anh, áp trái tim mình vào trái tim anh để nghe tiếng thổn thức của lòng mình.
Ngày ấy, tôi cũng yêu anh nhưng vì sự bình yên của gia đình, tôi đành chia tay anh trong sự đớn đau và tiếc nuối. Tôi giấu trọn bóng hình anh vào một góc nhỏ trong trái tim tôi để rồi mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn nhuộm đỏ hồng mặt biển là lúc tôi ra biển để tâm sự cùng anh. Tôi gửi gắm nỗi niềm thương nhớ qua làn gió tới anh, gửi tình tôi vào sóng biển để cuốn đi vào lòng đại dương bao la, để tình tôi và anh mãi trường tồn cùng với đất trời. Bởi tình yêu của tôi dành cho anh luôn đầy ăm ắp và cuồn cuộn như những dòng chảy ngầm dưới đáy đại dương bao la.
Tôi và anh cứ ngồi mãi như vậy bên nhau và nghe trong lòng trào dâng ngập tràn hạnh phúc.
Hạnh phúc ... hoàng hôn muộn!
Ho ten: quynhtrinh Ho ten: PLan
Ho ten: Cua |
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.