Give me some sunshine – Hãy cho tôi một cơ hội!
2013-07-03 08:44
Tác giả:
“Tôi đã sống rất lâu cuộc sống của một người khác. Chỉ một giây phút thôi, hãy để cho tôi được sống là chính mình” – đó là ca từ vút lên từ giai điệu trầm buồn nhưng da diết của bài hát Give me some sunshine – OST của bộ phim 3 idiots. Cả bộ phim cũng như bài hát gợi lên trong tôi rất nhiều suy nghĩ.
Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, đồng nghĩa với việc mới kết thúc một chặng đường 16 năm đèn sách. Rời cổng trường đại học, cánh cửa tương lai mới thật sự mở ra trước mắt chúng tôi. Cầm tấm bằng cử nhân trên tay, chúng tôi bắt đầu phải nghĩ đến cơm áo gạo tiền, thay vì hàng tháng chờ xin tiền bố mẹ, hoặc tiết kiệm bằng cách ăn mì tôm như trước kia.
Tôi nhớ lại một quãng tuổi thơ với cặp sách oằn trên lưng. “Kí hiệu hóa học như alpha, beta, gamma, nồng độ acid sunfuric đốt cháy cả tuổi thơ tôi”. Từ khi mới học cấp 2, chúng tôi đã bắt đầu được định hướng học khối gì, theo ngành nào. Ngoài những buổi học trên lớp, chúng tôi còn phải đi học thêm kín tuần, tất cả cũng chỉ vì tương lai. Tôi đã ấp ủ ước mơ trở thành nhà báo từ ngày ấy, chỉ vì tôi rất đam mê viết lách. Tất cả mọi thứ đều sẵn sàng, cho đến khi tôi làm hồ sơ thi đại học bố mẹ nhất quyết không đồng ý cho tôi thi ngành báo chí. Mẹ tôi dùng tài chính làm áp lực để tôi bỏ cuộc. Mẹ tuyên bố nếu nhất quyết thi báo chí thì tự lo chi phí đi thi và chi phí ăn học. Khi ấy tôi mới 18 tuổi, còn nhỏ dại. Đến bây giờ đã 22 tuổi mà tôi còn chưa tự lập nổi, huống chi ngày ấy. Vì thế mà tôi đành bỏ cuộc, nhưng tôi cũng không thi vào sư phạm theo ý mẹ tôi. Ngày ấy tôi thích báo chí nhưng cuối cùng lại “cưới” văn học, cũng như nhân vật Farhan Queshi trong 3 idiots yêu nhiếp ảnh nhưng lại “cưới” ngành cơ khí.
Không phải ngành mà tôi tâm huyết nên khi biết tin đỗ đại học, tôi thấy bình thường, cũng vui nhưng chưa đủ để gọi là hạnh phúc. Nhưng khi nhìn nụ cười trên khuôn mặt đã thoáng có nếp nhăn của bố mẹ, tự nhiên tôi lại thấy nhẹ lòng. Ít ra tôi cũng không để bố mẹ phải thất vọng. Thời gian học ở trường, tôi ngủ nhiều hơn là học vì lí thuyết khô khan quá. Tôi cũng thường xuyên trốn tiết, chẳng phải tôi ham chơi bời gì đâu mà tôi không thích lên lớp điểm danh như những cái máy. Tôi thề là sau này tôi sẽ không khuyến khích các em khóa dưới bắt chước tôi, nhưng nếu hỏi tôi có hối hận không, tôi vẫn sẽ khăng khăng trả lời là “Không!”. Tuy nhiên tôi cũng là một người sống có trách nhiệm, dù thế nào tôi cũng không để kết quả học tập của mình tụt dốc. Dù sao tôi cũng đã tốt nghiệp với tấm bằng đủ để làm hài lòng gia đình.
Thời gian tôi bắt đầu đi thực tập là cái khoảng thời gian tôi biết thế nào là vất vả khi bước đầu phải lăn lộn giữa cuộc đời. Chúng tôi hoàn toàn phải chủ động liên hệ thực tập mà không có bất kì sự hỗ trợ nào cả, chỉ có duy nhất tờ giấy giới thiệu xin được của phòng chính trị - công tác sinh viên. Tiết trời tháng sáu nắng nôi, chúng tôi vừa phải thi học kì, vừa phải đi liên hệ thực tập. Cầm cả xấp giấy giới thiệu trên tay, đi đến đâu chúng tôi cũng nhận được những cái lắc đầu từ chối. Thất vọng và mệt mỏi. Tôi biết cái ngành mà tôi đang theo học rất khó xin việc, nhưng tôi không ngờ nó khó ngay cả khi đi xin thực tập. Các công ty có cái lí của họ, họ rất ngại nhận thực tập sinh vì phải bỏ công sức ra hướng dẫn, mà các em sinh viên chưa tốt nghiệp thì cứ lơ ngơ, chưa làm được gì nên hồn. Thầy tôi từng phát biểu trên báo: “Các trường đại học đào tạo nguồn nhân lực cho các doanh nghiệp. Vì vậy các doanh nghiệp cũng nên tạo điều kiện để các em có cơ hội thực tập để cọ xát với thực tế”. Cũng may mắn là có cơ quan nhận chúng tôi vào thực tập, vì thế mà chúng tôi mới thoát khỏi cái gánh nặng thực tập 3 tín chỉ đè nặng trên lưng.
Điều tôi băn khoăn nhất là tìm ra một cái đam mê để theo đuổi, để sống chết vì nó, để hết mình vì nó. Thời gian qua tôi đã nhìn lại quãng đường mình đi, tôi đã nghiền ngẫm thật nhiều. Cuối cùng, tôi đã dũng cảm “li dị” văn học, một ngành tôi không thật sự yêu để “cưới” điện ảnh. Ít nhiều tôi cũng có được những thành công nhất định, dù hết sức nhỏ bé, nhưng quan trọng tôi biết mình đam mê cái gì và tôi biết mình cần phải làm gì. Nếu như cách đây bốn năm, bố mẹ đã kiên quyết không cho tôi học ngành tôi chọn thì sau bốn năm, suy nghĩ của bố mẹ cũng đã thay đổi khá nhiều. Một chút lăn tăn khi bố hỏi: “Học cái đấy ra thì làm gì hở con? Người ta làm phim hết tiền tỉ, liệu mày có dám phê bình không?”. Tương lai chưa thể nói trước được điều gì, tôi chỉ biết nói rằng: “Bố mẹ hãy tin con”. Tôi tin rằng nếu mình thật sự tâm huyết với những gì mình theo đuổi thì mình sẽ thành công. Rất may là bố mẹ đã thông cảm với tôi và luôn ủng hộ tôi trên mỗi bước đường đời.
Mất đi cả tuổi trẻ.
Chỉ một giây phút thôi,
Hãy để tôi được sống là chính mình.
Hãy cho tôi ánh nắng, hãy cho tôi cơn mưa.
Hãy cho tôi một cơ hội. Tôi muốn được lớn lên một lần nữa”.
- Nguyễn Hằng Nga
Đọc thêm: Hãy theo đuổi sự ưu tú, thành công sẽ theo đuổi bạn
Nếu bạn có những ca khúc đặc biệt hay và gắn liền với những kỷ niệm, tâm trạng của bạn hãy chia sẻ ngay với các bạn đọc khác của Blog Việt bằng cách gửi ca khúc, những dòng viết ngắn về ca khúc hoặc lời đề tựa dành cho một người đặc biệt nhân ngày đặc biệt nhé! Mọi chia sẻ âm nhạc bạn gửi về email: blogviet@dalink.vn!
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.