Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giữ của!

2009-09-21 14:43

Tác giả:


Blog Việt

Quá khứ lúc nào cũng ngọt ngào nhất là thời sống ở quê với bà. Ba tuổi rưỡi, bốn tuổi, một mình lang thang đi đầu làng cuối xóm, bờ sông, bãi ngô, những luống mía cao ngất, nhà thuyền chài kéo te, kéo lưới. Tiếng chó sủa đuổi theo mỗi bước chân. Những con chó cao quá đầu đứa trẻ con là mình, chạy lông nhông, mình vẫn đi qua hiên ngang. Nghĩ lại giờ mới rùng mình.

Bà đi chợ từ sáng sớm. Cứ cả đời chân đất, đi bộ 5-7 cây số, có lúc cả chục cây mới đến chỗ bán hàng. Cả làng mình đi chợ. Bố mẹ xuống thị xã công tác, mình ở lại với bà cho vui. Sáng dậy, chả thấy bà đâu, sợ, thập thõm đi ra đầu hè, lại nằm xuống... ngủ tiếp. Đến khi tỉnh hẳn, chạy loăng quoăng, cho đến giữa trưa bà về, gọi ơi ới, mới lò dò tìm đường về.
 
Bà cho quà, lúc thì đĩa bánh cuốn, khi thì mấy bắp ngô. Bà đặt nồi chè đỗ đen, ngủ dậy ăn, thế là xong bữa trưa.
 
Thi thoảng, bà cho tiền, tự mình lần ra đầu vực, chỗ hàng bánh cuốn chả bà Triều. Cả vùng mới có một hàng, rất ngon. Đi dọc bờ vực chênh vênh, gió thốc sau lưng, thư thái như người lớn.

Ảnh minh họa: Milivista

Cũng có lúc mình không ăn, tiền lại mang về trả bà. Bà bảo, thằng này thương bà, tính tiết kiệm, giữ của được. Nhưng cứ ăn đi, sau này có sức, lớn lên còn nuôi bà. Khổ, bà biết đâu, cháu không tiêu đến tiền, vì tính lười, dậy muộn, ra đến nơi thì bánh cuốn đã dọn hàng. Có lúc định đi, lại ngại cái bờ vực hun hút, đành thôi. Thế là được tiếng ngoan, biết giữ tiền!
 
Nói đến chuyện giữ của, lại nhớ ra ngày xưa bà dành dụm được mấy chỉ vàng. To lắm. Đi chợ kèo kẽo, làm gì có dư dả. Thế mà chắt chiu được mấy chỉ. Thi thoảng bà đem ra ngắm nghía, lại cất đi. Mình nhớ, vàng buộc giẻ hẳn hoi, giấu vào kẽ tường, lúc thì lại cất lên cái cột gỗ.
 
Thế rồi, một lần đi chợ về, thấy bà cứ loay hoay quanh cái cột. Bà kiễng chân, luồn tay vào khe tường, đoạn có vết nứt chạy dài. Rồi lại xi xoay, kênh cả viên gạch vỡ, đoạn tiếp giáp giữa tường nhà với kèo... Bà thở dài: Mất rồi, mất thật rồi!
Hoá ra, sáng ấy, bà đảo chỗ giấu mấy chỉ vàng. Cất từ cột bên trái hè sang cột phải. Chắc có tay hàng xóm nào ngó thấy. Hoặc giả, cũng có người đi chợ sớm như bà biết chỗ... Nhà nọ sang nhà kia thông thống, làm gì có cửa giả. Chỉ từ sáng đến trưa là mất.

Bà cứ thẫn thờ suốt mấy ngày. Của nả dành dụm, mồ hôi nước mắt, thế là mất sạch. Cháu cũng sợ len lét, không dám đùa cợt, không dám vòi quà.

Mấy hôm sau, tự nhiên thấy bà lại cười móm mém. Bà kể chuyện, cái số mình mất của, đành chịu. Cất kĩ mà vẫn mất. Chứ như bà Gai, hàng xóm kia kìa. Có đôi khuyên tai 2 chỉ, ra tận bờ sông, tắm giặt, cởi ra để trên bờ. Lúc về quên mất, cứ thủng thẵng về, để mặc cái gia sản chơ vơ sát mé nước. Tuổi già nhớ nhớ quên quên, đến 3 - 4 hôm sau sờ lên tai mới giật mình mất của tự khi nào. Vừa đi vừa chạy ra bến sông, cách nhà cũng dễ đến cả cây số. Đôi khuyên tai vẫn chờ chờ ra đấy. Chỗ người đi, kẻ lại, tắm giặt cả làng, mà không ai nhìn ra mới tài.
 
Thôi thì của đi thay người. Cái số mất của thì mất, chả được như bà Gai. Thi thoảng bà ấy lại sờ lên tai, cười khơ khớ, mất thì tiếc, chứ đeo nặng tai, ích gì.
 
Đời chắt chiu, có thì biết là có, chứ có dám ăn tiêu gì đến đâu, mất thì hẫng hụt vài bữa, nhưng rồi đỡ phải giữ, không thấp thỏm chạy ra chạy vào sờ cái cột…
  • Gửi từ email Đỗ Chí Nghĩa - nghia.tbdn

 

a
Ghé thăm FaceBook của Blog Việt

 

T rất thích bài viết của bạn. Rất chân thật. Thanks a lot.

,
Lê Quỳnh, HN , gửi lúc 16/09/2009 13:12:12

 

Đọc xong thấy nhớ bà quá. sao tuổi thơ trôi nhanh qúa. Muốn được về để được ăn bánh bà làm,được nhìn bà ngồi bên hè... muốn được về nhà. Sẽ nhanh thôi.

,
Ong chu nho, Hà Nội , gửi lúc 16/09/2009 00:20:50

 

Đọc xong mình phì cười : hay .Có cả tuổi thơ của mình trong đó , có cả bóng dáng con trai mình những năm về với ông bà ngoại, bây giờ cậu ấy đã là anh bộ đội rồi. Nếu được đọc chắc cậu ấy sẽ thấy thú vị . Cảm ơn Bạn nhé.

,
TRẦN THỊ THUỶ, Cự lộc - Thanh xuân - Hà Nội , gửi lúc 15/09/2009 16:56:01

 

Ban that may man khi duoc gap ba. toi da ao uoc 1 lan duoc goi "ba" mot tieng ma co duoc dau. no qua xa xi voi toi. nhieu lan ve que ban, thay chau ve ong ba vui lam dua cho nhung mon qua que tuy nho be nhung chat chua tinh cam...

,
linh, dong nai , gửi lúc 15/09/2009 14:23:36
Trang trước1Trang sau

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top