Gió đưa hoa cải về trời
2013-09-11 00:15
Tác giả:
Ngoại kính yêu của con!
Thế là ngoại đã xa gia đình yêu dấu được ba năm. Ngoại của con giờ trở thành cánh hoa mỏng manh bay về với thế giới tổ tiên. Họ đã đón ngoại đến một nơi rất xa, rất xa. Ở nơi ấy ngoại vui vẻ phải không ngoại? Con mong ngoại sẽ luôn nhẹ nhàng, thanh thản như những áng mây nhàn nhã vắt qua bầu trời kia ngoại nhé!
Chiều nay bên khung cửa sổ nhỏ của xóm trọ, lòng con bỗng nhớ ngoại da diết. Cô cháu gái bé bỏng của ngoại giờ đã trở thành sinh viên đại học năm ba rồi đó ngoại. Con nhớ ngoại lắm! Nhớ cả cuộc đời và những năm tháng ngoại còn ở bên con.

Ngoại của con sinh ra khi nước nhà đang chìm trong kiếp nô lệ dưới roi xích của thực dân. Ngoại đi lấy chồng cũng là lúc nước nhà đang vùng lên kháng chiến. Ông ngoại là một cán bộ cách mạng vì thế ông cũng vắng nhà luôn. Một mình ngoại nuôi sáu người con. Có lần mẹ con kể khi ấy các bác và mẹ đang tuổi ăn, tuổi lớn. Cơm ăn toàn phải độn sắn độn ngô. Mẹ con là con út nên cũng được ngoại thương nhiều hơn. Bữa cơm mẹ con không chịu ăn, ngoại ân cần xới từng bát cơm rồi nhặt những mẩu sắn độn vào sang bát ngoại, mẹ con được ăn cơm không. Ngoại ơi! Có phải tình thương con và sự nhẫn nhịn của ngoại đã làm những mẩu sắn kia trở nên ngọt bùi?
Mẹ con lấy chồng, cái nghèo vẫn còn hiện hữu. Bố mẹ con mới ở riêng với một căn nhà rơm vách đất ọp ẹp tựa vào chân đồi. Mùa con sinh ra cũng là mùa nước cạn. Ngoại khăn gói xuống nhà bố mẹ con gần một tháng đầu, một tay ngoại chăm sóc hai mẹ con con để bố con yên tâm kiếm tiền. Ngày ngày ngoại mang cả một chậu quần áo đầy đi bộ 3 cây số vào suối giặt sạch. Rồi ngoại lại đi gánh nước cũng chẳng gần nhà. Đôi vai gầy và mái tóc pha sương ấy cần mẫn đi trong bóng chiều loang lổ, ở tuổi sáu mươi, người ta cũng không còn trẻ nữa, vậy mà ngoại vẫn làm công việc của một người trẻ.
Con sinh ra, lúc ấy chưa có điện, trời chớm hè vừa nóng nực lại thêm tiếng muỗi vo ve khiến con không chịu ngủ. Nửa đêm khi mẹ con đã thấm mệt, ngoại trở dậy bế con để mẹ con nghỉ, một tay ngoại ôm đứa cháu bé bỏng, một tay cầm chiếc quạt đều tay phe phẩy để con yên giấc. Nhìn ngoại ngồi ôm cháu, mái đầu ngoại dựa vào tường, lòng mẹ con dâng trào niềm thương ngoại vô bờ, cả đời ngoại vất vả vì con, giờ vẫn lo lắng cho những đứa cháu nhỏ.
Con lớn lên nhưng còi cọc, đen thui, nhút nhát và hay ốm yếu. Chính vì thế con là đứa cháu mà ngoại thương nhất. Năm đó con mười tuổi, tháng bảy nghỉ hè, mùa mưa, cũng là lúc nhãn chín rộ. Có những buổi chiều mưa xối xả, mấy đứa nhóc chúng con ào chạy ra sân tắm mưa và đùa nhau khanh khách, bỏ qua những lời nhắc nhở không nên tắm lâu của người lớn. Ngoại lấy chiếc nón đã cũ, quàng thêm chiếc áo mưa, ngoại khẽ bẻ những chùm nhãn trĩu xuống trước mặt, rồi cẩn thận rửa sạch và chiêu đãi chúng con. Ngoại vặt những quả mọng nhất đưa cho con, nhìn những quả nhạt ướt mưa mà ấm hơi bàn tay của ngoại, con bỗng xúc động nghẹn ngào, run run chìa bàn tay gầy gò đón lấy như đón lấy chính tình thương của ngoại.

Thời gian cứ thế trôi đi, con lớn nhanh hơn còn ngoại thì già thêm. Thấm thoắt con đã là học sinh phổ thông. Con bắt đầu theo đuổi ước mơ của mình và có nhiều mối quan hệ bạn bè. Và những lần con lên thăm ngoại trở nên thưa dần. Ấy mà mỗi lần con lên thăm ngoại, ngoại vẫn đón con bằng nụ cười móm mém, ngoại dúi vào tay con quả chuối, cái ngô luộc làm con như bé lại. Và ngoại cũng không quên động viên con học hành.
Thế rồi vào một sáng mùa đông, gió se se thổi hòa lẫn cái rét tháng mười âm lịch, ngoại của con đã theo hương hoa cà, hoa cải về trời. Sự ra đi quá nhẹ nhàng và êm đềm nhưng để lại sự thương xót đến tột cùng. Con vẫn thể tin nổi ngoại yêu dấu của con đã ra đi ư? Ngoại đi từ khi nào? Tất cả để lại cho con sự hụt hẫng đến vô cùng, ngoại ơi!
Ngoại ơi! Có phải nơi phương xa ngoại vẫn đang dõi theo chúng con? Con hứa sẽ cố gắng thật nhiều, sẽ đi những bước thật vững trên con đường mà con đã chọn. Con sẽ không quản ngại và kiên cường vun đắp cho cái cây ước vọng của con để nó ra những trái ngọt bùi. Nơi ấy ngoại của con hãy yên nghỉ nhé! Con nhớ ngoại nhiều lắm!.
Đứa cháu nhỏ của ngoại.
Bài dự thi của Nguyet Vi Tran <tran.vi.nguyet@>
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.