Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em và tôi, mỗi người một nửa cuộc đời

2015-11-11 11:23

Tác giả:


Lần đầu tiên bản năng muốn được che chở của một người đàn ông trong tôi trỗi dậy khi ở bên em. Tôi thấy em dịu dàng và bé nhỏ, tôi thương cả cái ngang bướng không thể chịu nổi của em. Nhưng cuối cùng thì em và tôi – mỗi người một nửa cuộc đời – có phải vì như thế mà tôi và em không khi nào là của nhau? Chúng ta không thể hòa cùng làm một.

***



Nghe bài hát Em và tôi (Bằng Kiều)

Em và tôi – mỗi người một nửa cuộc đời” – Có phải vì như thế mà tôi và em không khi nào là của nhau? Tôi vẫn hy vọng là tôi có thể đủ sức quên em, tôi vẫn mong rằng tôi có thể bình thản nhìn em ra đi như tôi đã từng cố thể hiện trong lần cuối cùng mình gặp mặt. Tôi lẩn thẩn mất rồi! Tôi vẫn cười em là trẻ con và yếu đuối mà sao tim tôi đau thế này khi nghĩ về em?

Em và tôi: một đêm trăng sáng, một ngày chiều tàn.
Em - sao mai đầu non, còn tôi – sao hôm mỗi tối.
Em và tôi: xa nhau thấy nhớ, gần nhau giận hờn.
Em và tôi: những tiếng ca vui, những khúc nhạc buồn.

Em đã đến bên tôi như một món quà thiêng liêng mà Thượng đế đã thương tình trao cho tôi, như một sự đền bù vì đã lỡ để tôi chịu nhiều đau khổ và tẻ nhạt trong cuộc sống này. Tôi đúng là một gã điên và gàn, không bao giờ thừa nhận thực tế là tôi cảm thấy hạnh phúc vì có em.

Tôi lại nói: chắc ông Trời gửi nhầm! Lẽ ra ông ấy nên gửi cho tôi một thiên thần để an ủi thì lại vứt xuống đầu tôi một “cục đá ngang bướng”. Tôi nói dối thế mà em lại tin. Chắc em buồn và trách tôi lắm. Đúng là “xa nhau thấy nhớ, gần nhau giận hờn” phải không em? Nhưng em biết không? Tôi cũng giận em lắm! Vì "cục đá ngang bướng" ấy đã rơi trúng tim tôi, để lại đấy một vết thương sâu hoắm, đau đớn vô cùng.

Em và tôi: một niềm vui mới đến, một nỗi buồn xa xôi.
Em xôn xao niềm vui, còn tôi mênh mang nỗi nhớ,
Em và tôi: một bông hoa sắc thắm, một cành khô không chồi…

em và tôi

Em và tôi là hai thế giới hoàn toàn sai biệt. Sai biệt đến từng chi tiết. Em vẫn bảo tôi rằng sao cuộc sống của tôi không có chút màu sắc nào cả. Và em - thật liều lĩnh - lại hứa rằng sẽ tô màu lại bức tranh tâm hồn xám xịt của tôi. Để rồi vì lời hứa ấy, em đã rơi nước mắt và quyết định kết thúc câu chuyện ngắn ngủi của chúng ta.

Em đã nghĩ là em không thực hiện được lời hứa. Không! Tôi lừa em đấy, cô bé thật thà ạ! Tôi đã cố phủ định những kỷ niệm tuyệt vời tôi đã từng có khi ở bên em. Em biết không? Em đã thực sự làm được điều em đã hứa với tôi, em đã em đến cho tôi những cảm giác dịu dàng và ấm áp, em làm tôi cảm thấy cuộc đời này đáng yêu biết nhường nào, em còn khiến tôi bắt đầu mơ về những giấc mơ màu hồng đẹp đẽ, trong đó có ánh mắt hồn nhiên của em.

Tôi nhớ nụ cười rạng rỡ, nhớ những câu chuyện liến thoắng không đầu, không đuôi của em, và nhớ cả những câu hỏi ngu ngơ “Nước đang lên hay đang xuống”, “Có phải trăng hôm nay là tròn nhất không?” hay “Cây này là cây gì” vớ vẩn của em… (mặc dù em là một cô gái cực kỳ thông minh và thành đạt – mọi người vẫn nói với tôi như thế).

Lần đầu tiên bản năng muốn được che chở của một người đàn ông trong tôi trỗi dậy khi ở bên em. Tôi thấy em dịu dàng và bé nhỏ, tôi thương cả cái ngang bướng không thể chịu nổi của em… và lần đầu tiên tôi thảng thốt giật mình:

Hay là tôi đang ở trong em đó,
Hay tim em về ngủ trong tim tôi?

Tôi không biết tôi có từng ở trong tim em không, nhưng trái tim tôi giờ đây đang bị nỗi nhớ em cào xé:

Cách xa đâu là lãng quên
Để nhớ thương nhuộm hồng trái tim…

Ừ! Cách xa đâu phải là lãng quên. Vậy mà chúng ta vẫn chọn cách xa để mà quên nhau. Chúng ta đã chọn sai, nhưng cũng chẳng còn cách lựa chọn nào khác nữa. Em nói đúng! Chúng ta đã gặp nhau quá muộn. Tôi đã gặp em khi em không thể nào thuộc về tôi. Tôi - thằng con trai ngang tàng - dù có cố sức như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể nào thay đổi được điều gì. Tôi chỉ còn biết dùng chút ít tự cao cuối cùng của mình để nói câu kết thúc cùng em, để em an tâm rời bỏ tôi…

Có tiếng hát ai như cơn gió mát
Giọt lệ nào là dòng suối trong veo…


Lúc này đây, khi viết những dòng này, tôi cầu nguyện những tâm sự của tôi không đến được với em, vì tôi sợ em nhận ra tôi… Sợ em biết rằng tôi đã yếu đuối và khờ khạo, và sợ nhất là để em biết được… thực sự tôi đã rất yêu em…

Em và tôi: mỗi người một nửa cuộc đời. Chúng ta không thể hòa cùng làm một.

Cầu chúc cho “cục đá ngang bướng” đáng yêu của tôi hạnh phúc! Hãy thật hạnh phúc nhé em!

Theo Nguyệt Vũ - Nhacvietplus

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

back to top