Em đã yêu một người, chồng ạ!
2010-11-25 11:41
Tác giả:
Blog Việt
Đã 7 năm tròn, ngày những bàn tay hoan hỉ trao nhau vòng nhẫn cưới. Hạnh phúc chạy lân la trên khuôn miệng, ánh nhìn, tỳ vào bất cứ nơi nào cũng có những yêu thương. Ánh sáng quá óng ánh của màu nhẫn mới cứ long lanh. Và cái nhìn của buổi ban đầu đầy vẻ nâng niu cứ hiển hiện...
Tình yêu của chúng mình được trân trọng và cất giữ tương đối khéo léo theo năm tháng. Hôn nhân của chúng mình cũng đỏ mận đến hồng lam. Gia đình của chúng mình như mùa thu và nắng hạ, không quá lạnh và sóng gió, mà cũng ít rộn ràng.
Ta yên tĩnh trong nhau. Có sóng gió cũng ít khi làm nên bão táp. Có mưa gieo cũng chẳng mấy lúc ngập lòng. Ta nương vào tình yêu. Và biết, trong hôn nhân, sự lựa chọn giải pháp tôn trọng quan điểm sống của nhau luôn đến sau quá trình cãi vã, tranh luận, tiếp đến là lặng thinh.
Là những người dưng son sắt vì yêu nên vợ chồng mình chấp nhận bỏ qua những rối rắm đủ sức làm đau một nửa. Bằng chứng tình yêu ấy là sự minh nhiên mang thiệp cưới báo tin mà lòng hân hoan như quân ta phất cờ thắng trận. Em đã bỏ lại phía sau mối tình đầu choáng ngợp 2/3 tuổi yêu. Người ta đã ngốn của em tuổi xuân và phần nhiều bỏng cháy. Còn anh đến bên em bằng hằng số đủ phơi nổi khả năng trải nghiệm. Có lúc em chợt nhận ra rằng, bên cạnh vẻ háu đá kia, anh dư thừa sự nhoài gối khi tìm lại chính mình. Từ đấy, em đã thương anh nhiều hơn.
…Có lẽ em thiếu kỹ năng làm vợ, nên sự nhu mì và "phục tùng" của em có lúc làm anh sốc nổi. Và cũng có khi em chưa hiểu hết chồng mình nên những nhiệt tình… rồi trông đợi ... đã khiến em lười yêu. Thay vì ít nói em học cách đón nhận; thay vì giãi bày em học cách thấu hiểu. Mọi người trong nhà bảo: Bởi vì em yêu anh!

Bố khuyên em học cách tha thứ.
Bố bảo: Vì mẹ mất lúc anh còn chưa trưởng thành, bố mong em hãy học cách bao dung.
Khi anh hun hút vào những trò đỏ đen, bố khuyên: Vợ chồng là nghĩa ở đời. Hoá ra khi tình yêu hết, chúng ta vẫn phải bên nhau.
Em đã khóc nhiều, khóc ít cho đến khi thôi khóc. Bố im lặng. Anh thì có lúc cảm thấy mình lầm lỗi, còn em thì nhiều vẻ cô đơn hơn. Mỗi khi trống trải em lại co mình ngồi viết đôi dòng gửi con thơ. Khi em viết: Mẹ buồn lắm- nghĩa là em đang kể tội anh. Nhưng nếu em viết: Mẹ vô cùng hạnh phúc thì chắc chắn nước mắt em lại chảy. Em không thể bày những trò gian dối. Thay vào đó, em viết thư gửi ba chồng.
... Càng lúc, anh và em càng làm ba khó xử. Anh chẳng chịu hiểu cái em cần. Cái em cần là sự chở che từ anh nhiều hơn sự cảm thương của những người ruột thịt. Những vỗ về từ phía gia đình khiến em tủi nhiều hơn hân hạnh. Em luôn hỏi: Vì sao lại thế? Và cố tìm ra câu trả lời đúng nhất nhưng đáp án nào em cũng khước từ.
… Em nhìn vào vòng nhẫn cưới. Thời gian đã làm cho nó bớt đi vẻ óng ánh. Thường cái gì có rồi người ta ít trân quý. Cũng như vậy, sự lãng quên vun đắp tình yêu của chúng ta đã khiến em vô cảm trong hạnh phúc của chính mình.
Em quyết định không đeo nhẫn. Hạnh phúc mình ngày càng thêm mờ nhạt. Anh đùa: Chắc đã hết yêu thương? Em nhếch môi nói: Có lẽ vậy. Anh bảo: Không sao cả... và cười...
…Đã hơn hai năm rồi từ khi bỏ thói quen đeo nhẫn ở ngón tay áp út, hôm nay nhân kỷ niệm ngày cưới em rảnh rỗi ngồi đeo lại. Những vòng chiếu yếu ớt của hạt kim cương mảnh dẻ vẫn đủ sáng để em thấy mình đang xa lạ trong nhau.
Em đã yêu một người, chồng ạ!
Niềm hạnh phúc của nụ hôn mới choáng ngập các góc khuất trong em. Nỗi đau từ chính tình yêu này mang lại chỉ có thể làm em tê buốt chứ không cuồng luỵ. Tình yêu đó đã đôi lần cho em nhận lại mùa xuân của chính mình. Người ta đã giúp em có thể sống hơn một kiếp.
Lời thú tội của em hôm nay đủ sức đạp vỡ những vết nứt mà ta chưa kịp dành thời gian hàn gắn. Có điều em vẫn tin, anh sẽ tôn trọng khoảng trời của em. Không phải vì anh quá bao dung, nhưng anh đủ năng lực nhận biết những biểu hiện mệt nhoài trong chờ đợi nơi em. Trong khi đấy ở sâu thẳm trái tim kia, anh vẫn cần lắm sự neo lại của em cho chính cuộc sống hạnh phúc như bao người.
Đừng giận em nhé, chồng yêu!
- Gửi từ email Kim Dung
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.


