Đường cuội
2011-02-06 13:08
Tác giả:
Thời gian với tôi giờ là một thứ gần như xa xỉ… Bước sang tuổi 22, mở miệng ra bảo mình già, mình cũ kỹ, ấy vậy mà vẫn dở ương, chưa đủ chín chắn, chưa đủ khôn và còn chưa hết ngây ngô, vụng dại.
Nhiều người dạy tôi rằng: “cuộc đời vốn không phải màu hồng cô gái ạ”. Tôi không một chút nghi ngờ gì về cái lý thuyết ấy, thậm chí vẫn mang nó đi nói lại với muôn người khác… Nhưng, sự thật là, miệng nói một nẻo nhưng sao cái ý chí con nít đã không cho tôi bản năng tự vệ trước cuộc đời. Để đến ngày hôm nay, bao nhiêu trái khoáy cuộc đời bày ra trước mắt khiến tôi sợ…
Sống lưng tôi lạnh khi bất chợt nhận ra công việc mình đang làm – có lúc đã từng khen ngợi nó hết lòng là “một môi trường thân thiện, ít cạnh tranh, một môi trường đầy những nụ cười” - giờ đây tôi mới nhận ra nụ cười ấy giả tạo biết bao, thâm hiểm biết bao. Tôi tự cười và tự thương hại cho những nụ cười từng rất ngây thơ, rất hết lòng của bản thân…
Không chỉ trong công việc, con đường bước vào một cuộc sống người lớn cứ dần dần phơi ra trước mắt tôi những con đường đã có dấu chân bon chen, bất chấp mọi thứ để đạt được tham vọng, kể cả việc phản bội lại tình yêu của vợ con, gia đình, thậm chí là “đâm dao sau lưng kẻ khác”. Tôi buồn cho những mảnh đời ấy, và chợt thấy mình còn may mắn vì chưa bị đẩy vào một hoàn cảnh éo le nào đó buộc người ta trở nên như vậy...
.
Nhưng ai biết được, trong dòng đời này, trong những quãng đường trước mắt tôi sẽ gặp những gì… Thế là cảm giác may mắn, lo lắng và sợ hãi quấn lấy nhau làm thành một mớ hỗn độn trong tôi. Rồi tôi dần quen với việc chạy trốn tất cả. Trong khi ai cũng muốn tìm về tổ ấm gia đình khi tết đến thì… tôi lại tìm đường để chạy đi. Tôi không dám nói với ai rằng tôi xin đi làm thêm vào tết chỉ là để… chạy trốn. Và chạy trốn cái gì, cảm giác trong tôi chưa dạy tôi nói thành lời, chỉ biết rằng tôi đang chạy và tôi mỏi mệt…
Chiều nay đi làm về là một buổi chiều tôi mong con đường về nhà sẽ dài dài thật dài, dài để tôi đủ thời gian ngẫm nghĩ về những gì mình đã trải qua lâu nay. Mơ ước một người bạn đủ gần đủ xa để tôi có thể trải lòng đã hoàn toàn vỡ nát. Hụt hẫng, thế giới thực khác lạ quá đỗi…
Nhưng tôi sẽ phải tự bước trên đôi chân mình thôi. Tôi cần đi nhiều hơn trên những con đường mới. Gặp phải những hòn cuội có lẽ sẽ giúp tôi hơn nhiều bởi đôi chân tôi cần được chai, bị chai và phải chai để một ngày sau những gì được tôi luyện, nó sẽ dần bớt cảm giác bỏng rát do những cạnh sắc của hòn cuội cứa vào…
Tôi sẽ không treo cái status “Là khói… dễ tan, là thủy tinh… dễ vỡ, mong manh… dễ tan vỡ” ấy nữa đâu… “Cuộc sống không phải màu hồng cô gái ạ!”
- Gửi từ email quyen.buiquyen
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.