Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đoạn Đường Xa Quê Hương Trên Con Đường Tìm Kiếm Ước Mơ

2024-02-23 05:25

Tác giả: Kai Tran


Chào mọi người, chắc hẳn cũng có rất nhiều người vì những lí do khác nhau mà không thể về quê mình để đón Tết cùng gia đình. Những ngày Tết xa quê hương, cảm xúc trong tôi trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Không chỉ là những cảm xúc nhớ mong, đợi chờ khoảnh khắc Tết đến, mà còn là những lo lắng, áy náy về việc không thể ở bên cạnh gia đình trong những ngày Tết. Không thể cùng họ trải qua những khoảnh khắc sum họp, đặc biệt khi nhận ra rằng mỗi ngày, mỗi giờ, thậm chí là mỗi phút trôi qua, sức khỏe của họ càng trở nên mong manh hơn.

Đôi khi, khi nhìn vào số điện thoại, tôi cảm thấy một cảm giác trống trải và cô đơn, khi biết rằng không có cuộc gọi nào từ nhà cả. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng đó không phải là vì họ không quan tâm, mà là vì họ muốn giữ cho tôi yên tâm, không phải lo lắng thêm. Nhưng trong bất kỳ lúc nào, cảm xúc lớn nhất vẫn là khi nhìn thấy tin nhắn của ba mẹ, bày tỏ niềm mong ngóng và hy vọng chờ đợi tôi trở về. Đôi khi, tôi hình dung ra họ ngồi trên bàn ăn rộn ràng với những mâm cơm ấm áp, nhớ về một hình ảnh từ quá khứ mà tôi không thể tham gia vào. Ba mẹ luôn động viên tôi cố gắng giữ gìn sức khỏe, có khó khăn quá thì về nhà có ba mẹ ở bên. Nhưng tôi hiểu rằng mình phải cố gắng kiếm tiền thật nhanh để có thể kịp báo hiếu cho ba mẹ của mình. Bên cạnh những nỗi lo lắng về gia đình, còn có một nỗi lo lớn khác, là sức khỏe của họ. Mỗi tin tức về việc họ cảm thấy không khỏe, mỗi dấu hiệu của tuổi già về gần, đều khiến cho trái tim tôi đau đớn và cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu có đủ thời gian để có thể ở bên họ, chia sẻ những khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc sống này hay không.

8.2.2

Và trong bức tranh tối tăm đó, có một điểm sáng nhỏ, là ý chí và quyết tâm của tôi để kiếm tiền. Mỗi ngày là một cuộc đua với thời gian, với mục tiêu không chỉ là để đạt được ước mơ cá nhân mà còn là để có thể mang lại hạnh phúc, sự an lạc cho gia đình, cho những người thân yêu nhất.

Dù có bao nhiêu khó khăn và trở ngại, nhưng trên con đường xa quê hương này, tôi biết rằng mỗi bước chân, mỗi nỗ lực đều đáng giá, vì nó là cách tôi có thể thể hiện tình yêu và lòng biết ơn với quê hương, với gia đình, và với những người đã hy sinh nhiều để có thể cho tôi cơ hội này.

Tôi cũng hi vọng, dù có bận đến mấy nếu có thể sắp xếp được thời gian và công việc của mình, mọi người hãy về nhà để đón Tết cùng gia đình. Tết không chỉ là khoảnh khắc đón Giao Thừa, mà đó còn lại khoảnh khắc sum vầy đoàn viên. Chúng ta không thể nói trước được tương lai, vì vậy hãy trân trọng từng cơ hội có thể ở bên cạnh gia đình của mình. Còn những người không thể về được, hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, phát triển bản thân thật tốt để có thể sớm đoàn tụ bên gia đình và báo hiếu cha mẹ.

© Kai Tran - blogradio.vn

 

Mời xem thêm chương trình:

Kai Tran

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

back to top